“Lâm Bắc Phàm!” Hạ Thiên Khung cắn răng, mặc cho nước mưa và mồ hôi thấm ướt trán.
Nếu nói trước đây hắn ta tán thưởng Lâm Bắc Phàm vậy bây giờ chính là thù hận, vì đối phương đã đuổi giết hắn ta đến mức lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, trở thành con chó nhà có tang rất chật vật.
“Thái tử điện hạ, bây giờ các ngươi đã không chạy được nữa rồi, ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng đi! Bằng không đao kiếm không có mắt, mất mạng cũng không hay đâu!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng khuyên nhủ.
Hạ Thiên Khung chỉ cảm thấy câu nói này rất quen thuộc và chói tai đến vậy!
Lúc trước khi bọn họ dẫn đại quân tám mươi vạn người tới bên dưới thành, không phải hắn ta cũng đã nói với Lâm Bắc Phàm như vậy hay sao?