“Nhưng thảm nhất vẫn là sau nạn lũ lụt kìa!”
Đôi mắt đục ngầu của tay lính Giang Nam lâu năm tràn đầy vẻ bi thương: “Trước nạn lũ lụt, chúng ta vẫn có thể ăn được một bữa no, cố nhịn cũng qua đi! Nhưng sau nạn lũ lụt thật sự không phải cuộc sống của con người nữa rồi!”
“Trận hỏa hoạn ngút trời đó đã đốt sạch toàn bộ quân lương! Từ đó về sau, trên cơ bản chúng ta bữa no bữa đói, cho tới bây giờ cũng chưa được một bữa tử tế! Ngày lễ ngày tết thì đào ít cỏ với rễ cây về thêm món!”
“Thật ra, sau này để gom đủ quân lương, Giang Nam vương đã cướp lương thực của quan to, quý nhân và thương nhân, trong quân doanh chúng ta vẫn có ít lương thực nhưng đều bị người bên trên tham ô hết, rơi đến chỗ chúng ta cũng chỉ còn lại ít gạo thừa, khiến chúng ta không thể ăn no nhưng lại không chết đói được, cứ vật vờ như vậy mãi!”
Lâm Bắc Phàm lại tức giận: “Nào có lý này! Lẽ nào Giang Nam vương không quản sao?”