Hạ Thiên Khung cạn lời: “Thế nên mối thù của bọn họ với ngươi thâm sâu tựa biển, ngươi xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ không bảo vệ ngươi đâu! Có thể nói trong triều đình, ngươi cô đơn một mình không có ai trợ giúp hết!”
“Do có cái danh tham quan, mặc dù ngươi làm được nhiều chuyện tốt song bách tính cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Nếu ngươi xảy ra chuyện, biết đâu bọn họ còn vỗ tay mừng rỡ ấy chứ!”
“Thế nên tính mạng của ngươi toàn bộ dựa vào sự hỉ nộ ái ố của nữ đế! Nàng có thể sủng ái tán thưởng ngươi, bởi nàng cần ngươi!”
“Thế nhưng hiện giờ, các quan văn võ trong triều về cơ bản đều bị nàng khống chế, ba phản vương cũng vào thiên lao rồi, Đại Võ thống nhất, uy chấn tứ hải, nàng sẽ chẳng còn cần ngươi nữa, ngươi nói xem nàng sẽ làm thế nào? Nàng sẽ cho phép một tên công cao chấn chủ như ngươi cả ngày lượn lờ trước mặt mình sao?”
“Biết đâu hôm nào đó ngươi làm sai, để xả giận nàng có thể giết ngươi ấy chứ! Chuyện này không phải không có đâu!”