Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Mặc dù trong trận chiến này ngươi đã sai, song không phải tất cả lỗi sai đều là của ngươi! Bất kể là vị tướng quân nào tới thì đều thua cả thôi! Ngươi sai là sai ở chỗ quá coi thường Ký Bắc vương, không hiểu rõ thực lực của Ký Bắc vương mà đã dẫn binh tiến tới Ký Bắc, phạm phải đại kỵ của binh gia!”
“Đúng vậy, ta đã phạm phải đại kỵ của binh gia! Ta học sách binh cả một đời, kết quả khi có chuyện lại phạm lỗi sai chí mạng như thế! Quả nhiên ta chính là một kẻ phế vật, ta không thích hợp đánh trận! Hu hu…” Triệu Khoát khóc càng đau lòng hơn.
Lâm Bắc Phàm nghe mà thấy phiền, hắn nói: “Đừng khóc nữa, nam nhân khóc lóc ỉ ôi còn ra thể thống gì? Hành binh đánh trận ai mà chẳng có lúc thua? Có vị tướng quân nào có thể bảo đảm mình nhất định sẽ thắng? Người ta thường hay nói thất bại là mẹ thành công! Ngươi hãy rút lấy kinh nghiệm từ trong thất bại, rút ra bài học để lần sau giành chiến thắng là được!”
“Đúng vậy, dẫn quân đánh trận ai mà chẳng có lúc thua? Đến cả tướng quân lợi hại nhất trong lịch sử cũng không làm được, tổng kết kinh nghiệm, rút ra bài học, lần sau giành chiến thắng là được!” Tiểu quận chúa ở bên cạnh cổ vũ Triệu Khoát.
Dường như Triệu Khoát đã hiểu.