“Khởi bẩm bệ hạ…”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, hắn nói: “Bệ hạ, vi thần chỉ vinh hạnh được tham gia vài trận chiến và giành được chút thắng lợi mà thôi, nếu bàn về tư chất và năng lực thì hoàn toàn không thể đảm nhận được quân vụ của cả nước, mong bệ hạ hãy chọn một người khác!”
Nữ đế mỉm cười, nàng lắc đầu: “Ái khanh, ngươi khiêm tốn quá rồi! Năng lực dẫn quân đánh trận của ngươi mọi người đều được tận mắt chứng kiến. Tìm khắp Đại Võ thậm chí khắp thiên hạ này cũng không có ai bằng ngươi đâu! Gọi ngươi một tiếng quân thần quả không sai đâu! Nếu ngươi không làm nguyên soái thì thiên hạ này còn có ai có tư cách làm nguyên soái nữa? Ngươi không làm thì không đủ để thuyết phục quần chúng đâu!”
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, vi thần đã là thừa tướng của Đại Võ, việc chính trị đang quấn lấy thân, vi thần cũng thường thân bất do kỷ lắm, chỉ sợ làm lỡ việc quân sự, thực sự không thể kiêm thêm chức nguyên soái này nữa, mong bệ hạ chọn người khác!”
Nữ đế lại lắc đầu: “Ái khanh, ngươi lại khiêm tốn rồi! Năng lực chấp chính của ngươi trẫm đã từng thấy, điều này đối với ngươi mà nói hoàn toàn không phải vấn đề! Trẫm có ngươi nên mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều! Nếu đã như vậy thì ngươi làm thêm chức nguyên soái cũng đâu có gì?”