Khoảnh khắc này, hàng trăm ngàn suy nghĩ tràn vào trong đầu của quận vương.
Từ khi Lâm Bắc Phàm vào triều cho tới nay vẫn luôn tham lam vô độ, chỉ cần có cơ hội thì sẽ vơ vét điên cuồng, không có cơ hội thì cũng phải tạo ra cơ hội để vơ vét, ai cũng không sợ, không nể mặt mũi của ai.
Giống như đằng sau hắn có một ngọn núi to lớn có thể bảo vệ hắn, khiến hắn không sợ gì cả.
Mà nữ đế cũng đã sớm biết rồi, không chỉ dung túng mà còn trọng dụng Lâm Bắc Phàm. Không ngừng thăng quan tiến chức, ban thưởng vinh hoa phú quý, ân sủng hưởng không hết.
Trong lòng Vân Thanh quận vương đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Lẽ nào, từ đầu tới cuối Lâm Bắc Phàm đều là người của bệ hạ?