“Không thể để cái tên này chạy được!”
Lâm Bắc Phàm tìm Dạ Lai Hương, nói: “Dạ Lai Hương, ngươi tới kinh thành Đại Viêm giúp ta một chuyến, xử lý một chuyện!”
Dạ Lai Hương mở chiếc quạt trong tay ra, vừa phe phẩy quạt vừa tỏ vẻ khó xử: “Phải đi một chuyến xa vậy cơ à? Thừa tướng đại nhân, ngươi đang làm khó ta quá đấy? Ta nói ngươi hay, bản công tử tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không có lợi lộc gì đâu!”
“Yên tâm, có lợi lộc, chắc chắn sẽ vượt xa sự tưởng tượng của ngươi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ồ, thế chuyện gì vậy?” Dạ Lai Hương tò mò hỏi.