Nhìn thời gian không còn sớm nữa, hắn ta diễn thêm nửa canh giờ là có thể xong việc. Cứ nghĩ đến đây là tên đạo sĩ bất lương lại càng ra sức “biểu diễn” hơn.
Thế là hắn ta lại nôn thêm một ngụm máu nữa lên lò luyện đan.
Mà lúc này bầu trời bỗng xuất hiện từng tầng mây đen.
Lâm Bắc Phàm ở trên tầng mây đen đó. Nhìn đạo sĩ bất lương đang ra sức “bán mạng”, hắn bèn âm thầm mỉm cười: “Đến lúc thêm một chút gì đó cho ngươi rồi! Gió tới!”
Dưới sự điều khiển của Lâm Bắc Phàm, từng cơn gió lớn điên cuồng thổi tới, cuộn hết thảy cát bụi lên, sắc trời cũng thay đổi.