Ánh lửa và bóng tối hòa quyện vào mắt Phong Vũ Lâu Chủ.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tựa như vực sâu vô tận.
"Ngươi đưa bọn họ đi đi, nội tình của Phong Vũ Lâu đủ để làm bất cứ điều gì ngươi muốn."
"Vậy còn ngươi?" Thiên Cơ Tử há miệng hỏi.
Lâu chủ Phong Vũ Lâu cười lớn.
"Đi làm chuyện ta muốn làm."
"Có vài việc, không làm thì sẽ muộn."
Hắn nhìn về phía tây bắc, đứng thẳng người lên, thản nhiên nói: "Vị hoàng huynh đó của ta sắp chết rồi."
"Hắn sát nghiệt quá nặng."
"Hậu cung giai lệ hơn trăm người, nhưng chỉ có một nhi tử."
"Ta cũng muốn hắn nếm trải nỗi đau của ta mười tám năm trước."
Thiên Cơ Tử im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn lại hỏi: "Có đáng không?"
Thiên Cơ Tử không hiểu.
Hai người bọn họ trong mười bốn năm qua, không gặp nhau mấy lần.
Thế mà hắn lại giao cơ nghiệp mười mấy năm gây dựng vào tay mình.
Lâu chủ Phong Vũ Lâu cười.
"Nếu hắn chết, mối thù của ta phải báo với ai?"
"Hơn nữa thân là phụ thân, khi ra đi, cũng phải để lại cho nhi tử chút gì đó chứ."
Nói đến đây, giọng lâu chủ Phong Vũ Lâu có chút xấu hổ.
"Vi phụ là một kẻ thất bại."
"Không thể cho con tôn vị chí cao vô thượng triều đình."
"Nhưng cũng có thể để lại cho con chút gì đó."
Nghe câu này, tay Thiên Cơ Tử đang cầm chén trà hơi run rẩy.
Hắn lặng lẽ nâng chén trà lên, uống cạn trà bên trong.
Lâu chủ Phong Vũ Lâu bỗng nhiên cười.
"Trà không phải uống như vậy."
Thiên Cơ Tử không nói, đột nhiên hỏi: "Ta có thể sờ ngài một chút không?"
"Đương nhiên là được."
Phong Vũ Lâu chủ bước đến trước mặt Thiên Cơ Tử, cúi người xuống.
Thiên Cơ Tử chầm chậm đưa tay ra.
Phong Vũ Lâu chủ nắm lấy tay hắn, đặt lên mặt mình.
Tay Thiên Cơ Tử rất trắng trẻo, không hề có dấu vết của lao động hay luyện võ.
Như một người đọc sách.
Phong Vũ Lâu chủ nắm tay hắn, mặc cho đôi tay đó lần mò trên mặt mình.
Đồng thời, Phong Vũ Lâu chủ cũng đang nhìn mặt Thiên Cơ Tử.
Khuôn mặt còn non nớt kia, có đến bảy tám phần giống với chính mình thời niên thiếu.
Nhìn thấy khuôn mặt ấy, Phong Vũ lâu chủ nở nụ cười từ đáy lòng.
Hắn như nhìn thấy một bản sao khác của mình.
Thiên Cơ Tử vuốt ve một hồi, bỗng tay trái sờ lên dải vải đen trên mắt mình
Nhưng Phong Vũ lâu chủ đã nắm lấy tay hắn.
"Đủ rồi..."
"Đừng làm hỏng tu hành của ngươi."
Phong Vũ lâu chủ đứng dậy, cầm ấm tử sa, rót thêm một chén cho Thiên Cơ Tử.
"Uống đi, lần này uống chậm thôi."
"Uống xong, dẫn bọn họ đi đi."
Lần này, Thiên Cơ Tử không từ chối nữa.
Hắn lần mò ngồi xuống trước bàn trà nhỏ, khoanh chân lại, tay cầm chén trà.
Nhấp từng ngụm nhỏ.
Hắn không muốn uống quá nhanh.
Hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói lời nào.
Trúc lâu rất yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng nhấp trà nhẹ nhàng.
Bên cạnh, trên ghế tre, Vương công công từ từ nhắm mắt, trên mặt là nụ cười khổ đau thương.
Hắn biết sau đêm nay, trời sẽ thay đổi rồi.
Mọi người đều đánh giá thấp vị Túc vương gia thất bại trong cuộc tranh giành ngôi báu này.
Bởi vì vừa rồi hắn cảm nhận được một luồng khí tức nội lực ma giáo từ tay Túc vương gia.
…
Chén trà trên thế gian này đều rất nhỏ.
Cho dù có rót đầy trà thì cuối cùng cũng sẽ có lúc uống hết.
Thiên Cơ Tử nâng chén lên, môi chạm vào lá trà ẩm ướt.
Trà trong chén đã hết.
“Đi thôi.”
Phong Vũ lâu chủ khẽ thở dài.
Thiên Cơ Tử gật đầu không nói, Á bá bên cạnh bước tới, đỡ lấy hắn.
Mười hai tên Địa Chi còn lại đi theo bên cạnh.
Từ đầu đến cuối.
Mười ba người này đều không nhìn Phong Vũ lâu chủ lấy một cái.
Bây giờ lâu chủ của bọn họ chỉ có người thanh niên mù trẻ tuổi trước mặt này.
Thiên Cơ Tử được Á bá dìu xuống trúc lâu.
Lúc đi đến cửa.
Thiên Cơ Tử đưa tay khẽ sờ lên miếng vải đen bịt mắt.
Đầu ngón tay lại chạm được một chút ẩm ướt.
"Hô..."
Hắn hít sâu một hơi, không dừng lại nữa.
Thiên Cơ Tử biết.
Phong Vũ Lâu chủ không thể cho hắn ngôi vị cửu ngũ tôn quý trên triều đình.
Nhưng là.
Lại cho hắn một cái giang hồ.
…
Ngày mười tám tháng bảy, quán trọ Giang Hạ huyện.
Trong thành vang lên tiếng gà gáy, ngoài cửa sổ nắng sớm mờ mờ.
Trần Diệp ngồi xếp bằng trên giường, từ từ mở mắt, đáy mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.
Hắn hít sâu một hơi, điều hòa Tiên Thiên Chi Khí vô tận trong đan điền.
"Tiên Thiên Chi Khí quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt." Trần Diệp khẽ thở dài.
Tinh khí trong cơ thể dồi dào, hắn căn bản không cảm thấy buồn ngủ.
Suốt cả đêm, Trần Diệp đều bận rộn điều hòa Tiên Thiên Chi Khí.
May mắn là hiệu quả rõ rệt.
Lúc Trần Diệp không vận chuyển nội lực, nội lực sẽ ẩn náu trong đan điền.
Sẽ không xuất hiện tình trạng hắn không thể khống chế được sức mạnh của mình.
Có điều, để nắm vững Tiên Thiên Chi Khí khổng lồ trong cơ thể thì vẫn cần có thời gian.
Trần Diệp xuống giường, cầm chiếc mặt nạ bạc trên bàn, đeo lên mặt.
Hắn đi đến cửa phòng, đẩy cửa gỗ ra.