【Đinh!】
【Bắt đầu kết toán hàng ngày!】
Một màn hình ánh sáng xanh ảo ảnh hiện ra trước mặt Trần Diệp.
Báo cáo sự kiện của những cô nhi trong ngày hôm nay đều được trình bày trước mắt Trần Diệp.
Sự kiện của Đại Minh, Tiểu Liên, Tiểu Phúc không có vấn đề gì lớn, đều rất bình thường.
Chỉ có Tôn Thắng là có vấn đề.
【Tôn Thắng kéo cường giả cấp Tông Sư - Quái Hiệp Nam Hải xuống nước, nhận được 500 điểm tích lũy】
【Tôn Thắng đánh cường giả cấp Tông Sư - Quái Hiệp Nam Hải, nhận được 500 điểm tích lũy】
【Cường giả cấp Tông Sư - Quái Hiệp Nam Hải bị Tôn Thắng đánh đến mức gọi gia, nhận được 500 điểm tích lũy】
【Tôn Thắng cướp của cường giả cấp Tông Sư - Quái Hiệp Nam Hải, nhận được 500 điểm tích lũy】
Trần Diệp nhìn mấy dòng báo cáo sự kiện này mà rơi vào trầm tư sâu sắc.
Không phải chứ...
Anh hai hệ thống à, đợi chút.
Ta hơi rối rồi, để ta load lại cái đã.
Ngươi chắc chắn cái tính toán mỗi ngày này không có sai sót chứ?
Trần Diệp hoàn toàn bị thông tin tính toán làm cho kinh ngạc.
Thắng à, mạng ngươi cứng đến vậy sao?
Đánh cho cường giả Tông Sư phải gọi gia?
Còn cướp của hắn?
Trần Diệp nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống, thật lâu không nói nên lời.
【Đinh!】
【Tổng cộng nhận được tích lũy: 2120】
【Tích lũy hiện còn lại: 2195】
【Đinh!】
【Mức độ biết ơn của cô nhi Tôn Thắng đã tăng lên!】
【Mức độ biết ơn hiện tại: 73%】
Trong nháy mắt, tích lũy mà Trần Diệp đã tiêu hết lại quay trở lại hơn hai nghìn.
"Không tệ, còn 7% mức độ biết ơn nữa là có thể rút thuộc tính viện trưởng rồi."
Trên mặt Trần Diệp lộ ra vẻ hài lòng.
【Đinh!】
【Mở nhiệm vụ độc quyền của Tôn Thắng!】
【Nhiệm vụ độc quyền của Tôn Thắng: Thủy phỉ】
【Thông tin nhiệm vụ: Cướp bóc 100 lần】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 5000 điểm tích lũy, 200 lượng bạc, vật phẩm ước nguyện độc quyền của Tôn Thắng * 1】
Nhìn thấy nhiệm vụ nghề nghiệp bật ra, Trần Diệp khẽ thở dài.
Lại lệch một đứa nữa rồi.
Đại Minh và Tiểu Phúc nhất định đừng đi lệch nữa.
Sống một cuộc đời bình thường, không tốt sao...
Trần Diệp đóng giao diện hệ thống, khẽ nhắm mắt, tinh thần chìm vào trong đan điền.
......
Bình Giang phủ, phân đà Hải Kình Bang.
Đêm đen như mực, trên bến tàu đốt đuốc sáng rực.
Ánh lửa rực rỡ soi sáng cả vùng, khiến nơi đây nhìn như ban ngày.
Vài chục nam nhân lực lưỡng, mình khoác áo thô, vai vác hàng hóa.
Mấy tấm ván gỗ ẩm ướt trên bến tàu bị bọn hắn giẫm lên kêu lên ken két.
Một hán tử vừa đặt hàng hóa vào kho xong thì vươn vai hét to: "Còn hai tàu hàng nữa, các huynh đệ cố lên!"
"Vác cho xong rồi về chui vào ổ chăn với lão bà ngay!"
Hán tử khuôn mặt thô kệch, phần sau áo gai có thêu hình cá voi.
Các hán tử xung quanh nghe được hai câu này thì ào ào cười ha hả.
"Ha ha ha ha..."
"Mệt muốn chết, về nhà còn phải đối phó với lão bà..."
"Hay là để ta về thay ngươi, ngươi thật sự là hán tử no không biết hán tử đói nha."
"Cút cút cút! Đi luyện cái môn "ruộng cạn nhổ hành" của ngươi đi."
Các hán tử xung quanh cười mắng.
Chỉ vài câu nói đã làm cho không khí bốc dỡ hàng hóa trở nên sôi nổi hơn.
Một nam nhân thân hình gầy gò, trên mặt cũng nở nụ cười.
Hắn đặt hàng hóa vào kho, lau mồ hôi trên trán.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo mùi tanh của biển, thổi vào người, mát mẻ dễ chịu.
"Ào ào..."
Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, tung bọt trắng xóa.
Nam nhân hướng mặt ra biển, đón làn gió biển mát rượi, hít một hơi thật sâu.
Bỗng nhiên, nam nhân sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra thần sắc chấn kinh.
Hắn lập tức hô lớn: "Bảo đại ca!"
Hán tử vừa khuấy động không khí, trên vai vác một bao tải, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nam nhân kia chỉ tay về phía biển không xa, kinh ngạc nói: "Bảo đại ca, có người trên biển!"
Nghe vậy, Bảo lão tam nheo mắt, đặt gánh hàng trên vai xuống.
"Kẻ nào không biết điều, dám đụng đến hàng của Hải Kình Bang?"
"Không... không phải! Không phải hải tặc... chỉ là một người thôi!"
Nam nhân sợ hãi hét lên.
Nghe vậy, Bảo lão tam giật mình, vội quay đầu nhìn lại.
Dưới màn đêm.
Trên biển cả đen như mực, sóng biển cuồn cuộn.
Bảo lão tam lờ mờ nhìn thấy một bóng người đạp trên mặt biển, đang chạy nhanh về phía này.
Bóng người đó rất nhanh, chỉ trong vài nhịp thở đã xông đến gần bờ.
Đám người cũng nhìn rõ diện mạo đối phương.
Đó là một lão ăn mày, quần áo trên người vá víu, lôi thôi lếch thếch.
Lão ăn mày hai chân đạp trên mặt biển, như đi trên đất bằng.
Hai chân bỗng thay đổi, nhảy lên bến tàu.
Thấy người này cưỡi sóng mà đi, đám thuộc hạ của Hải Kình Bang đều thất kinh.
"Quản sự đến đây!"
Lão ăn mày nhảy lên bến tàu, vênh váo hét lớn.
Nhìn thấy lão ăn mày, tim Bảo lão tam đập thình thịch, vô cùng dữ dội.
Hắn vội vàng vọt tới trước mặt lão ăn mày, cung kính nói: "Nam sư, ta chính là quản sự.”