Sau khi lão thái giám vào cửa, người phía sau cũng theo vào phòng.
Triệu Hiệp tay trái chống lên long sàng, động tác yếu ớt, muốn tự mình ngồi dậy.
Phùng Mạn vội vàng đi đến bên giường, đỡ Triệu Hiệp ngồi dậy.
Sau khi Triệu Hiệp ngồi vững thì liền thở dốc vài tiếng.
Vẻ mặt uy nghiêm của hắn càng thêm bệnh tật, quầng mắt càng thâm đen.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi mà dường như bệnh tình của hắn lại trở nên trầm trọng hơn.
"Để trẫm xem..." Giọng nói của Triệu Hiệp có chút khàn khàn.
Hắn ngồi dậy, lưng hơi khom, nhìn về phía người thứ ba trong phòng.
Nhưng chưa kịp nhìn rõ người kia thì một mùi tanh nồng nặc đã xộc vào mũi.
Triệu Hiệp ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc này, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lại có thêm một chút ửng hồng phấn khích.
Đôi mắt rồng uy nghiêm của hắn nhìn về phía người kia.
Sau đó, trong mắt hắn lộ ra một tia mờ mịt.
"Ngươi... Mẫu thân là ai?"
Một âm thanh thanh lãnh vang lên trong phòng.
"Vương Tài Nhân."
Triệu Hiệp khẽ nheo mắt, dường như đang nhớ lại dung mạo của Vương Tài Nhân.
Nhưng mãi một lúc mà Triệu Hiệp vẫn không nhớ ra được hình dáng của người kia.
Hắn lắc đầu, giọng có chút phấn khích hỏi: "Ngươi đã giết bao nhiêu người?"
"Mười lăm người." Thanh âm thanh lãnh trong phòng trả lời.
Triệu Hiệp gật đầu, trong giọng nói có thêm một chút quan tâm.
"Lần đầu tiên giết người, cảm giác thế nào?"
"Không khác gì giết gà." Giọng nói đó dừng lại một chút rồi lại tiếp tục: "Ta chỉ giết một người, những người còn lại đã mềm nhũn chân."
Nghe những lời này, Triệu Hiệp sững sờ một lúc rồi không nhịn được bật cười lớn.
"Tốt!"
"Giết tốt lắm!"
Tiếng cười của hắn đầy sảng khoái, vui vẻ từ tận đáy lòng.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Triệu Hiệp lộ ra vẻ phấn khích: "Ngươi tên gì?"
"Triệu Ngọc Châu."
Triệu Hiệp nhìn thẳng vào nữ hài trong phòng, ánh mắt lấp lánh, đáy mắt như có ánh sáng.
"Từ nay về sau ngươi không gọi tên này nữa."
Hắn nói từng chữ một: "Ngươi tên là Triệu Tru."
"Là nhị hoàng tử lưu lạc bên ngoài của trẫm."
"Từ nay về sau, ngươi chính là trữ quân của Đại Vũ."
Câu nói này, đinh tai nhức óc, giống như lôi âm.
Ý nghĩa trong lời nói đủ để khiến cả thiên hạ điên cuồng.
Có điều.
Nữ hài trong phòng vẫn không có biểu cảm, không nói gì.
Triệu Hiệp nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng nhìn chằm chằm Triệu Hiệp.
Một lúc lâu sau, Triệu Hiệp cười.
"Trẫm rất hài lòng, hiện tại ngươi có nguyện vọng gì?"
Nữ hài trong phòng thản nhiên nói: "Ta muốn Tống công công chết."
Triệu Hiệp hơi nhíu mày: "Tống công công là ai?"
"Là công công mỗi tháng phát tiền tiêu vặt cho mẫu thân của ta."
Triệu Hiệp nghe câu trả lời này thì sững sờ.
Một lúc lâu sau, hắn nở nụ cười.
"Tốt!"
"Trẫm đáp ứng ngươi."
"Bàn Bàn, một lát nữa mang Tống công công đến lăng trì."
"Trẫm muốn cùng Tru Nhi nhìn hắn chết!"
Phùng Mạn ở bên cạnh cung kính nói: "Vâng."
Triệu Hiệp lại nhìn về phía Triệu Tru, hỏi: "Ngươi có hài lòng không?"
Triệu Tru không nói mà nhìn thẳng vào Triệu Hiệp.
Ánh mắt của nàng giống như một con sói nhỏ, lạnh lùng mang theo hung ác.
Triệu Hiệp nhìn thấy ánh mắt này của nàng, giọng nói liền đầy cảm xúc.
"Rất tốt, ngươi giỏi hơn Thái tử nhiều."
"Ít nhất... hắn chưa bao giờ dám nhìn trẫm như vậy."
Nói xong câu này, Triệu Hiệp phất tay: "Bàn Bàn, đưa nàng đi thay y phục."
"Bảo người chuẩn bị bữa sáng."
Phùng Mạn ở bên cạnh cung kính nói: "Vâng."
Ông ta khom lưng, đưa Triệu Tru rời khỏi tẩm cung.
Một lát sau.
Phùng Mạn lại trở lại bên ngoài tẩm cung.
Lần này chỉ có một mình ông ta.
"Bệ hạ..."
Phùng Mạn đứng ngoài cửa, khẽ gọi.
"Vào đi." Triệu Hiệp nằm trên giường, hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Phùng Mạn bước vào, quỳ trên mặt đất, giọng khàn khàn nói: "Bệ hạ, nhị hoàng tử còn có một muội muội ruột."
Nghe câu này, Triệu Hiệp im lặng.
Một lúc lâu sau.
Triệu Hiệp khẽ thở dài: "Lòng vẫn chưa đủ tàn nhẫn."
…
Buổi sớm.
Sương mù mỏng manh bao phủ khắp sơn cốc.
Hơi sương ẩm ướt phả vào da thịt, mang theo chút se lạnh.
Một người trẻ tuổi mặc bạch sam, môi đỏ răng trắng, dung mạo thanh tú xuất hiện ở cửa sơn cốc.
Nàng mặc nam trang, trên tay xách một tiểu bao phục hoàng sắc.
Hoa Tịch Nguyệt quay đầu nhìn lại Bách Hoa cốc, cười ranh mãnh.
"Bách Hoa cốc, tạm biệt nhé!"
Giọng nói của nàng mềm mại mà lại tràn đầy sức sống.
Nói xong, trên khuôn mặt thanh tú của Hoa Tịch Nguyệt lộ ra một nụ cười rực rỡ.
Rực rõ đến động lòng người.
Mặc dù là nàng đã thay nam trang, nhưng chỉ cần không phải người mù thì nhất định có thể nhận ra nàng là nữ nhi. Hơn nữa, còn là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
Hoa Tịch Nguyệt bước chân nhẹ nhàng dọc theo con đường núi, khuôn mặt tràn đầy mong đợi đối với thế giới bên ngoài.
Chỉ cần ra khỏi sơn cốc này thì biển rộng cá nhảy, trời cao chim bay!
Hoa Tịch Nguyệt hít hà không khí bên ngoài sơn cốc, mắt khẽ nhắm, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
Dường như không khí bên ngoài sơn cốc còn thơm tho, dễ chịu hơn bên trong.
Mười sáu năm rồi!
Cô nãi nãi này đã sống trong sơn cốc mười sáu năm rồi!
Các ngươi có biết cô nãi nãi đã trải qua những gì không!
Giang hồ, công tử ca tuấn tú, danh kiếm bảo mã...
Hoa Tịch Nguyệt ta đến rồi đây!