TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 130: Chương 130

Trần Diệp đang ngồi trên ghế tựa, nghe thấy tiếng động từ viện liền đặt cuốn tiểu thuyết trinh thám xuống.

Thấy Tiểu Liên, Trần Diệp liền nở nụ cười ôn hòa: "Trở về rồi à?"

"Viện trưởng."

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc anh tuấn đó, Tiểu Liên không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Ăn cơm chưa?" Trần Diệp đứng dậy khỏi ghế tựa, đặt cuốn tiểu thuyết sang một bên.

"Vẫn chưa."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Liên lộ rõ vẻ mệt mỏi sau chuyến đi dài.

"Vậy thôi, ngươi đi nghỉ trước đi," Trần Diệp cười ấm áp như ánh nắng mặt trời, "Đợi Đại Minh về, chúng ta sẽ ăn cơm."

Trần Diệp đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "À đúng rồi, mấy ngày ngươi đi vắng, chúng ta lại có thêm một thành viên mới đấy."

"Tên là Tôn Thắng, rất lanh lợi siêng năng."

"Đứa bé đó rất tốt."

Lại thêm một cô nhi sao...

Tiểu Liên khẽ ừ, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười.

"Còn nữa, ở bên ngoài ngươi là sát thủ của Ngọc Diệp Đường, nhưng về nhà, ngươi chỉ là Tiểu Liên."

"Đừng nói với Đại Minh và những người khác về thân phận của ngươi, bọn họ chỉ là người bình thường, đừng để bọn họ bị liên lụy." Trần Diệp nói bằng giọng đều đều.

Tiểu Liên ngoan ngoãn gật đầu.

Nói xong, Trần Diệp cười nhẹ: "Ta vào bếp chuẩn bị, ngươi đi xem Tiểu Phúc đi."

"Mấy ngày ngươi đi, Tiểu Phúc rất nhớ ngươi."

Nụ cười trên mặt Tiểu Liên đột nhiên biến mất.

Nàng phồng má, vẻ mặt buồn bã.

Nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Liên, Trần Diệp không nhịn được cười, vỗ mông vào bếp.

Mấy ngày tới, cuối cùng hắn cũng có thể thư giãn một chút rồi.

Nhìn bóng lưng thong dong của Trần Diệp, Tiểu Liên có chút thất thần.

Viện trưởng... Thật là một người kỳ lạ.

Nấu ăn ngon, luôn có thể lấy ra những thứ kỳ lạ, lại còn là Tông Sư võ đạo.

Rõ ràng chỉ cần hắn muốn thì sẽ có thể trở thành người nổi danh và giàu có nhất trên giang hồ.

Nhưng hắn lại cứ khăng khăng làm viện trưởng của Dục Anh Đường ở Dư Hàng huyện...

Tiểu Liên không hiểu suy nghĩ trong lòng Trần Diệp, nhưng nàng rất khâm phục hắn, không phải khâm phục về tu vi võ đạo mà là khâm phục từ tận đáy lòng.

Nhìn bóng lưng Trần Diệp bước vào bếp, trên mặt Tiểu Liên thêm một chút cung kính.

Nàng vừa quay đầu lại thì thân mình bỗng cứng đờ.

Bên cửa sổ.

Tiểu Phúc chớp chớp đôi mắt to đen láy, vừa nhìn thấy Tiểu Liên là cái miệng nhỏ đã nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Liên..."

Tiểu Phúc âm thanh non nớt gọi.

...

"Lão vương bát đản... ngươi làm thật đấy à!"

Tôn Thắng nhìn lão ăn mày quỳ trên đất dập đầu ba cái cho mình, có chút luống cuống tay chân.

Nam Dật Vân ánh mắt đầy nhiệt huyết nhìn Tôn Thắng.

"Thế nào? Lão phu đã làm được rồi."

Tôn Thắng há hốc miệng, không nói nên lời, những lời hắn vừa nói chỉ là nói cho hả giận thôi, ai ngờ lão ăn mày lại coi là thật.

Nhưng là bậc nam nhi đại trượng phu, lời đã nói ra không thể nuốt lời.

Trong giang hồ lại càng phải giữ chữ tín.

Hắn lộ vẻ do dự, bỗng nghiến răng nói: “Được!”

“Ta bái ngươi làm sư phụ, nhưng ta chỉ quỳ trời đất, quỳ phụ mẫu, không quỳ ngươi.”

Nam Dật Vân xua tay: “Không sao, lễ nghi phiền phức!”

“Lão tử khinh thường nhất những quy định thế tục đó.”

Nói xong, Nam Dật Vân vẻ mặt hài lòng nhìn Tôn Thắng.

“Tốt, quá tốt rồi.”

“Ngươi rất giống lão phu lúc trẻ…”

Ánh mắt Nam Dật Vân nhìn Tôn Thắng như nhìn một bảo vật hiếm có.

“Hơn nữa, tư chất còn tốt hơn lão phu.”

Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của lão ăn mày, Tôn Thắng nổi cả da gà.

“Có gì mau nói, ta còn đang bận!”

Tôn Thắng mắng.

Nam Dật Vân mỉm cười, nói: “Đồ nhi ngoan, vi sư sẽ niệm tâm pháp nội công cho ngươi nghe.”

“Ngươi ghi nhớ.”

“Môn công phu của chúng ta gọi là 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》, là trấn phái chi bảo của Nam Hải phái, là công pháp Tiên Thiên hàng thật giá thật.”

“Sau khi luyện thành nội lực chồng chất, liên miên bất tuyệt, lực có thể xuyên núi lấp biển!”

“Nội hàm thế biển cả sóng lớn!”

“Kẻ tâm chí không kiên định, sẽ bị kinh hãi tâm thần.”

“Tu luyện cũng khác với các môn phái khác, môn phái chúng ta không coi trọng tư chất, chỉ xem khí lực dài ngắn.”

“Đồ nhi ngươi khí dài, có thể nín thở hàng chục hơi, tu luyện công pháp này, không gì thích hợp hơn!”

Nam Dật Vân càng nói càng hưng phấn, nước bọt văng tung tóe.

Tôn Thắng vừa nghe hai câu thì đã không kiên nhẫn xua tay: “Dừng dừng dừng!”

“Cái gì thế, viết lên giấy cho ta đi.”

Nam Dật Vân cười ngượng, rất có lòng tốt giải thích: “Đồ nhi, đây là công pháp Tiên Thiên, dù chỉ truyền ra một trang cũng sẽ gây ra loạn lạc giang hồ.”

“Không viết à? Thế không viết thì ta đi đây.” Tôn Thắng không quay đầu lại mà xoay người bỏ đi.

“Ấy ấy ấy! Lão… lão phu viết là được!”

Nam Dật Vân vội vàng kéo Tôn Thắng lại.

“Vậy ngươi nhanh lên đi, cho ngươi một khắc thôi đấy.”

Tôn Thắng nheo mắt, ngồi xếp bằng xuống đất.

“Được, đồ nhi ngươi đợi một chút, vi sư đi rồi sẽ về ngay.”

Nam Dật Vân hít sâu một hơi, vài lần nhảy lên, phóng thẳng về phía Dư Hàng huyện.

Tôn Thắng hé mắt, thấy Nam Dật Vân thân hình lóe lên một cái là đã xuất hiện cách hơn hai mươi trượng, trong lòng kinh hãi.

“Ey… ta thật sự gặp được cao nhân à?”

“Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

Tôn Thắng sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

“Nghe hắn nói cái gì mà võ công lợi hại, phải mang về cho nghĩa phụ xem mới được.”