TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 132: Chương 132

Đầu óc hắn nhất thời không phản ứng kịp.

"Tiểu Thắng, đây là Tiểu Liên tỷ của ngươi."

Trần Diệp từ trong bếp đi ra, mỉm cười giới thiệu.

"Nàng lớn hơn con một tuổi, lúc con đến, nàng có việc đi ra ngoài."

"Hôm nay vừa mới về."

Nghe Trần Diệp giới thiệu, Tôn Thắng da đầu cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười có chút không tự nhiên, khô khan gọi: "Tiểu Liên tỷ."

"Ừm." Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Liên nở một nụ cười nhạt.

"Thắng..."

Tiểu Phúc trong vòng tay nàng dang rộng hai tay, ánh mắt long lanh nhìn Tôn Thắng.

Tiểu Liên vui vẻ cười nói: "Tiểu Phúc muốn ngươi bế nó."

Tôn Thắng nhìn sâu vào mắt Tiểu Liên, mặt mang nụ cười cứng ngắc, bước tới bế Tiểu Phúc.

Hắn bế Tiểu Phúc, nhẹ nhàng dỗ dành.

Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tiểu Liên.

Ngoan ngoãn ...

Nghĩa phụ, vị Tiểu Liên tỷ này là một sát thủ đấy!

Tại sao ở Dục Anh Đường chúng ta lại có người như vậy chứ...

Trong lòng Tôn Thắng dâng lên nỗi lo âu.

Không biết liệu nghĩa phụ có biết Tiểu Liên là một sát thủ hay không đây.

Nếu bị quan phủ phát hiện ra, chỉ sợ sẽ có mầm tai vạ.

Theo luật Đại Vũ, tư tàng tội phạm giết người, chứa chấp người là sẽ bị liên đới nha!

Vẻ mặt Tôn Thắng lộ rõ nét sầu muộn.

Nghĩa phụ, Đại Minh, Tiểu Phúc và bản thân đều là người bình thường.

Nếu vị Tiểu Liên tỷ này bị quan sai bắt được thì coi như xong đời rồi.

Tiểu Liên lúc này đang giúp Trần Diệp làm việc vặt trong bếp, liếc nhìn Tôn Thắng trong viện, thản nhiên nói: "Viện trưởng, Tiểu Thắng vừa lén nhìn ta vài lần."

Trần Diệp cười nói: "Ngươi xinh đẹp như vậy, Tiểu Thắng nhìn nhiều hơn vài lần cũng là chuyện bình thường mà."

Tiểu Liên nghe vậy thì khẽ bĩu môi không nói gì.

Nhưng đôi mắt nàng lại hơi lạnh đi.

"Viện trưởng, đồ ăn trong nhà không đủ, ta sẽ đi mua thêm."

"Đi đi, mua thêm trứng, giờ sáng nào Đại Minh cũng ăn trứng cả."

Trần Diệp thuận miệng nói.

"Ừm."

Tiểu Liên xách giỏ thức ăn đi ra khỏi bếp.

Tôn Thắng trong viện nhìn thấy Tiểu Liên, mỉm cười hô lên: "Tiểu Liên tỷ."

Tiểu Liên sắc mặt hơi lạnh nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Tôn Thắng thấy Tiểu Liên rời khỏi Dục Anh Đường, phía sau lưng lại có chút phát lạnh.

"Vừa nãy nàng nhìn ta như vậy là có ý gì?"

"Chẳng lẽ nàng... đang cảnh cáo ta sao?"

Tôn Thắng nuốt nước bọt, cảm thấy thân thể phát lạnh.

Mặt trời lặn về phía tây, để lại một vệt sáng đỏ rực trên bầu trời.

Những đám mây nhạt nhòa được ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ say lòng người.

Dục Anh Đường.

Chiếc bàn vuông lớn được đặt giữa viện, trên đó bày biện vài món ăn tinh tế.

Nước súp gà vàng óng, tôm mềm đã bốc vỏ, món rau xào tươi xanh...

Mùi thơm ngào ngạt khiến người ta thèm thuồng.

Bên cạnh bàn là một nồi cơm.

Trần Diệp, Đại Minh, Tiểu Liên, Tiểu Phúc, Tôn Thắng năm người cùng ngồi quanh chiếc bàn vuông.

Trước mặt mỗi người đều có một đôi bát đũa, trong bát sứ đựng đầy cơm, hạt cơm căng mọng.

"Hôm nay, Dư Hàng Dục Anh Đường chúng ta cuối cùng cũng đã tụ họp đông đủ rồi."

"Đáng để ăn mừng một phen."

Trần Diệp mỉm cười, ánh mắt lướt qua từng người Đại Minh, Tiểu Liên, Tiểu Phúc, Tôn Thắng.

Đại Minh cười ngây ngô, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Tiểu Liên mím môi, nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt linh động dừng lại trên người Trần Diệp.

Trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của Tôn Thắng cũng nở nụ cười ngây ngô như Đại Minh.

"Chúng ta..."

"Ây da, Tiểu Phúc, đừng kéo tai ta."

Trần Diệp còn định nói gì đó nhưng Tiểu Phúc ngồi bên cạnh đã trèo lên người hắn, đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra kéo tai hắn.

Trần Diệp nhe răng trợn mắt, dở khóc dở cười.

Ba đứa trẻ còn lại thì len lén cười.

Không khí bỗng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"Được rồi, được rồi, ăn thôi, viện trưởng không nói nữa, thật là..."

"Cũng không cho ta cơ hội làm quan lão gia gì cả."

Trần Diệp cười xua tay, ra hiệu mọi người ăn cơm.

Hắn dịu dàng bế Tiểu Phúc lên đùi.

Dùng đũa gắp một con tôm mềm mại đưa lên miệng Tiểu Phúc.

"Nào, Tiểu Phúc, ăn tôm đi."

Tiểu Phúc chớp đôi mắt to đen trắng, cắn đầu đũa.

Con tôm mềm mại bị cô bé hút vào miệng.

Cảm nhận hương vị trong miệng, lông mày Tiểu Phúc nhíu lại.

Con tôm nguyên vẹn bị cô bé nhổ ra, rơi vào y phục Trần Diệp.

Trần Diệp: "..."

Mấy người còn lại đều không nhịn được cười.

Trần Diệp cười mắng một câu rồi gắp thức ăn khác cho Tiểu Phúc.

Bữa cơm diễn ra rất hài hòa, tràn ngập tiếng cười đùa.

Sau bữa ăn.

Tiểu Liên bế Tiểu Phúc đi dạo, Đại Minh xách xô đi lấy nước.

Tôn Thắng và Trần Diệp cùng nhau vào bếp rửa bát.

Trần Diệp vừa nhúng tay vào chậu nước thì Tôn Thắng bên cạnh đã lén lút tiến lại gần.

Tay trái cầm một bầu rượu, tay phải lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy nhàu nát.

"Nghĩa phụ, hôm nay có một lão ăn mày quỳ xuống cầu xin để nhận ta làm đệ tử."

"Ta đã cướp... mượn rượu và thứ này từ hắn."

"Rượu được cho là rượu Thiệu Hưng trị giá 10 lượng bạc một bình."

"Mấy trang này hắn nói là bí kíp võ công, rất lợi hại."

"Ngài đọc đủ thứ thi thư, nhất định có thể hiểu được."

Trên mặt Tôn Thắng lộ vẻ biết ơn ngại ngùng, nói: "Những ngày qua, Tiểu Thắng đến đây vẫn luôn ăn uống chùa..."

"Ngài xem thử có ích gì không."