TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 134: Chương 134

Cả hai cùng rửa bát xong, Trần Diệp lau tay nói: "Tiểu Thắng, con lại đây, nghĩa phụ có chuyện muốn nói với con."

"Vâng."

Tôn Thắng vội vàng sắp xếp nốt bát đũa còn lại rồi đi theo Trần Diệp ra khỏi bếp.

Trần Diệp đi đến trong viện, thản nhiên nói: "Mang hai cái ghế ra đây."

Tôn Thắng chạy vào phòng, mang ra hai chiếc ghế.

Hắn đặt một chiếc phía sau Trần Diệp, chiếc còn lại phía sau mình.

"Ngồi đi." Trần Diệp ra hiệu cho Tôn Thắng ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tôn Thắng, mở miệng nói: "Tiểu Thắng, con đã gọi ta một tiếng nghĩa phụ.Vậy có vài chuyện, nghĩa phụ phải làm tròn trách nhiệm của người làm cha."

Nghe những lời này, Tôn Thắng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, trên mặt nghiêm túc.

Thấy Tôn Thắng có chút căng thẳng, Trần Diệp khẽ cười: "Chúng ta chỉ trò chuyện thôi mà."

Tôn Thắng nở nụ cười ngây ngô như Đại Minh.

Trần Diệp nhìn lên bầu trời dần tối, nói: "Tiểu Thắng, sau này con muốn trở thành người như thế nào?"

Trong mắt Tôn Thắng thoáng chút bối rối.

"Hoặc nói cách khác, con muốn làm người xấu hay người tốt?"

Tôn Thắng xấu hổ cười: "Hài nhi đương nhiên muốn làm người tốt."

Trần Diệp khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía xa.

"Nhưng đôi khi, ranh giới giữa người tốt và người xấu rất không rõ ràng."

"Người tốt là người xấu, người xấu cũng là người tốt."

Nghe những lời này, trong mắt Tôn Thắng hiện lên vẻ khó hiểu.

"Trên đời có quá nhiều con đường."

"Sau này con có thể làm người xấu, cũng có thể làm người tốt."

"Một người muốn trở thành người như thế nào thì đều phụ thuộc vào chính họ."

"Nhưng nghĩa phụ hy vọng sau này dù con làm bất cứ điều gì cũng không thẹn với lòng mình."

Trần Diệp nhìn lên bầu trời màu tím nhạt, mỉm cười: "Bởi vì trên đời này chưa bao giờ có người tốt tuyệt đối và người xấu tuyệt đối.”

Hắn lại nhìn Tôn Thắng, ôn tồn nói: "Sau này làm việc gì cũng vẫn nên suy nghĩ nhiều hơn một chút."

"Con hiểu không?"

Tôn Thắng như đang suy nghĩ điều gì, vẻ bối rối trong mắt dần tan biến.

Hắn khẽ gật đầu, trên mặt cung kính: "Hài nhi hiểu rõ."

Trần Diệp cười nhạt một tiếng.

Gió chiều thổi qua.

Lá cây xào xạc.

Ngọn gió se lạnh thổi qua viện nhỏ, làm lòng người bình yên hơn.

Trần Diệp không phải người giỏi dạy dỗ, đồng dạng, hắn cũng cho rằng việc dạy dỗ là vô dụng.

Nhưng hôm nay, hắn vẫn dạy dỗ Tôn Thắng.

Tôn Thắng khác với Đại Minh và Tiểu Liên, hắn nhiễm không ít thói đời.

Hơn nữa, con đường sự nghiệp mà Tôn Thắng lựa chọn trong lòng là làm thủy phỉ.

Điều này khiến Trần Diệp rất lo lắng cho Tôn Thắng.

Thủy phỉ, dù sao cũng là phỉ...

Trần Diệp nhìn những ngọn núi xa xa, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.

...

Bóng đêm thâm trầm.

Một vầng trăng khuyết treo trên màn đêm, tỏa ra ánh trăng lạnh lẽo.

Lúc đến đêm khuya, nhà nhà đều đã chìm vào giấc ngủ.

Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa từ xa vọng lại, càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh của đêm khuya.

Một ngôi nhà dân nào đó.

Nam Dật Vân đang ngủ trên mái nhà bỗng ngáp một cái.

Mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung, duỗi lưng một cái, xoay người ngồi dậy.

Khóe miệng hắn còn dính nước dãi trong suốt, vẻ mặt vẫn mơ màng như vừa mới ngủ dậy.

Nam Dật Vân ngẩng đầu nhìn trăng khuyết, lẩm bẩm: “Giờ tý rồi à?”

“Ọt ọt ọt…”

Bụng của Nam Dật Vân réo lên thảm thiết.

Hắn nhăn nhó, bĩu môi: “Tiểu tử thối cơm tối ngon lành thật đấy.”

“Cũng không nghĩ cho sư phụ của nó chút nào!”

Nam Dật Vân ngáp một cái.

Cứ nghĩ đến bữa cơm tối của Tôn Thắng và mấy người lúc hoàng hôn là nước miếng lại không ngừng chảy ra.

"Thật không biết bọn họ làm thế nào mà màu sắc mùi thơm còn ngon hơn cả ngự thiện của hoàng cung Biện Lương."

Nam Dật Vân không nhịn được nuốt nước miếng, hắn lộn người nhảy xuống xà nhà, chạy thẳng về một hướng, lẩm bẩm: "Mong bọn họ còn dư lại chút gì đó..."

Dư Hàng Dục Anh Đường.

Trần Diệp đang ngồi xếp bằng trên giường điều khiển Tiên Thiên chi khí thì đột nhiên mở mắt.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ quái dị.

"Ăn trộm đồ ăn đến tận Dục Anh Đường sao?"

Trần Diệp xuống giường, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi về phía nhà bếp.

"Két..."

Vừa mở cửa bếp, Trần Diệp liền cảm thấy có người điểm huyệt mình.

Cùng lúc đó, một tiếng lầm bầm khe khẽ vang lên.

"Làm ta giật cả mình, nửa đêm không ngủ còn chạy vào bếp làm gì thế?"

Nam Dật Vân thấp giọng bất mãn.

Hắn vừa vào bếp thì viện trưởng Dục Anh Đường này cũng đi theo vào.

Nam Dật Vân sợ đến mức nghĩ mình đã bị phát hiện rồi!

Có điều, trên đời này ngoài Tông Sư ra thì ai có thể phát hiện ra hắn?

Nam Dật Vân điểm huyệt Trần Diệp, lầm bầm vài câu khó chịu rồi lại tự mình lục lọi trong bếp.

"Kỳ lạ, cơm thừa đâu?"

"Sao có thể không còn một chút cơm thừa nào chứ?"

"Buổi chiều nhiều thức ăn như vậy, đều bị ăn hết sao?"

Nam Dật Vân lục tung mọi thứ để tìm kiếm nhưng càng tìm càng tức giận.

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng hắn.

"Bữa tối hết rồi, nếu các hạ muốn ăn thì tại hạ có thể làm cho các hạ một phần."

Nghe thấy giọng nói này, Nam Dật Vân lập tức giật nảy mình.

"Ai!" Nam Dật Vân nín thở, quát.