TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 137: Chương 137

Nam Dật Vân ngồi bên bàn, mặt tái mét, vừa ngửi thấy mùi cơm chiên trứng thì khóe miệng giật giật, nuốt nước bọt.

Chẳng mấy chốc, cơm chiên trứng đã ra khỏi chảo, Trần Diệp múc vào bát.

Hắn bưng hai bát cơm chiên trứng, một bát đặt trước mặt Nam Dật Vân, một bát đặt trước mặt mình rồi đưa đôi đũa qua, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, Nam Tông Sư."

Nam Dật Vân hừ lạnh một tiếng, không nhìn Trần Diệp, sắc mặt tức giận đến xanh xám.

Nửa bên mặt trái của hắn sưng vù, trên đó in rõ dấu tay mồn một.

Hai bên mặt hoàn toàn không cân đối, trông như thể má trái đã bị ai đó tát mấy chục cái vậy.

Trần Diệp vô cùng ngượng ngùng.

Vừa rồi hắn giao đấu với Nam Dật Vân, không kiểm soát được lực đạo.

Trong cơ thể toàn là Tiên Thiên Khí chất lượng cao, một chưởng đánh vào mặt Nam Dật Vân liền khiến lão nhân gia tức giận.

Sau khi giao đấu hơn chục chiêu, Nam Dật Vân mặt mày tái mét, kêu la không đánh nữa.

Mà muốn đánh cũng không đánh nổi, Trần Diệp phản thủ một chưởng, nội lực truyền ra, chấn động đến mức ngũ tạng lục phủ của hắn như muốn vỡ vụn.

Hai người đánh xong thì Trần Diệp mới phát hiện mình đã đánh sưng mặt Nam Dật Vân rồi.

Lúc Nam Dật Vân sờ lên mặt mình liền tức giận đến mức suýt ngất đi.

Bởi vậy, Trần Diệp mới đồng ý làm cho lão nhân gia một bữa ăn khuya để tạ lỗi.

"Hừ!"

Nam Dật Vân nhìn đĩa cơm chiên trứng với ba màu xanh, vàng, trắng hòa quyện trước mặt, nuốt nước bọt hai lần, sắc mặt mới dịu lại.

Hắn cầm đũa bưng bát, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Cơm chiên trứng vừa vào miệng thì Nam Dật Vân lập tức mở to mắt.

"Ừm!"

Miệng hắn phát ra tiếng ưm đầy hài lòng.

Trần Diệp thấy vậy mỉm cười, cũng bưng bát lên ăn.

Một lát sau.

Nam Dật Vân dùng tay áo lau cái miệng đầy dầu mỡ, phát ra tiếng thở dài sảng khoái.

"Thật đã!"

Hắn liếm môi, bỗng nhiên chú ý tới bầu rượu của mình trên bàn bếp.

Sắc mặt Nam Dật Vân tối sầm, cầm bầu rượu lên, rút nút ra uống ừng ực.

Rượu Thiệu Hưng thơm ngon trôi xuống bụng, trên mặt Nam Dật Vân thoáng qua một vệt đỏ nhạt.

Hắn ợ một cái, nhìn Trần Diệp nói: "Các Tông Sư với nhau xưng hô ngang hàng."

"Đông lão đệ, lão phu hơn ngươi vài tuổi, gọi ngươi là Đông lão đệ được chứ?"

Trần Diệp mỉm cười: "Nam lão ca."

Nam Dật Vân vừa định cười thì khóe miệng liền chạm vào má trái sưng lên, nụ cười lập tức biến mất.

"Lão phu thua, có chơi có chịu. Ta sẽ viết phương pháp và tâm pháp tu luyện 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》cho ngươi."

"Có điều, chúng ta phải giao hẹn, chỉ mình ngươi được xem, không được truyền ra ngoài."

Nam Dật Vân nghiêm mặt, nhưng trên mặt ẩn ẩn mang theo buồn khổ.

Làm sao hắn có thể ngờ mình ra ngoài ăn vụng lại gặp phải cao thủ Tông Sư, còn đánh cược với đối phương nữa chứ.

Nếu không phải thấy Trần Diệp thái độ tốt, thanh niên nho nhã lễ độ, nấu ăn cũng ngon, thì khi nãy hắn đã bỏ chạy rồi.

Trần Diệp nghe vậy mỉm cười: "Nam lão ca cứ yên tâm, tại hạ chỉ muốn nghiên cứu một chút thôi."

"Phát lực cộng hưởng của 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》, có chút huyền diệu."

Nam Dật Vân nghe vài câu thì đã hiểu Trần Diệp muốn làm gì.

Hắn hơi nhíu mày: "Ngươi muốn tham khảo pháp môn phát lực cộng hưởng?"

Trần Diệp khẽ gật đầu.

Nam Dật Vân lắc đầu nói: "Nếu ngươi tu luyện nội công Tông Sư của môn phái khác thì còn có khả năng."

"Nhưng ngươi luyện công pháp Đạo môn, khi ngưng tụ ra Tiên Thiên chi khí, thân thể đã viên mãn không rò rỉ."

"Pháp môn cốt lõi của 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》 là cộng hưởng nhiều luồng nội lực."

"Hiện tại trong cơ thể ngươi chỉ có một đạo Tiên Thiên chi khí, cho nên không thể làm được đâu."

"Trừ phi ngươi có thể tu luyện ra đạo Tiên Thiên chi khí thứ hai, nhưng đó là điều không thể."

Nam Dật Vân phân tích một hồi.

Trần Diệp chỉ cười nhạt, không phản bác.

Tiên Thiên chi khí trong cơ thể hắn vô cùng vô tận, hoàn toàn có thể tu luyện pháp môn phát lực của 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》.

Nhưng nếu nói ra thì nhất định sẽ dọa Nam Dật Vân.

Nam Dật Vân uống một ngụm rượu, vẻ mặt có chút buồn bực.

"Khốn kiếp..., lão phu khó khăn lắm mới thu được một đệ tử, thế mà nghĩa phụ của hắn lại là Tông Sư."

Trần Diệp cười nhạt nói: "Ta mở Dục Anh Đường, chỉ nuôi người, không truyền võ đạo."

Nam Dật Vân liếc nhìn Trần Diệp, tức giận nói: "Hừ hừ!"

"Sau này trong lòng Tôn Thắng chỉ có nghĩa phụ của nó, sẽ không có sư phụ nữa."

"Nếu thật sự luyện thành công phu, nó cũng là thân với ngươi, không thân với ta."

"Đây thì tính là cái gì?"

"Lão phu là bảo mẫu dạy võ của ngươi sao?"

Nam Dật Vân muốn mở miệng chửi bậy, nhưng nghĩ đến Trần Diệp cũng là Tông Sư, hắn lại nuốt lời chửi bậy trở vào, buồn bực uống một hớp rượu, nói: "Đông lão đệ, ngươi cũng thật là một quái nhân."

"Ta quái, ngươi còn quái hơn ta."

Nam Dật Vân nghiêng đầu nhìn Trần Diệp, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Lão phu xem cốt mạo của ngươi, tuổi có lẽ không quá hai mươi lăm."

"Tuổi còn trẻ như vậy mà đã tu luyện ra Tiên Thiên chi khí của Đạo môn, ngươi hoàn toàn có thể khai tông lập phái rồi."

"Công pháp Đạo môn vốn đã có căn cơ vững chắc, có tác dụng dưỡng sinh kéo dài tuổi thọ."

"Ít nhất có thể bảo vệ tông phái trăm năm."

Nam Dật Vân uống một ngụm rượu, làm ẩm cổ họng: "Vậy mà ngươi lại làm viện trưởng của Dục Anh Đường?"

"Ngươi thật sự là kỳ quái."

Trần Diệp mỉm cười nhạt: "Mỗi người mỗi chí hướng."

Nam Dật Vân gật đầu: "Cũng đúng."

"Vậy Tiểu Thắng sau này giao cho Nam lão ca vậy." Trần Diệp cười tủm tỉm nói.

Sắc mặt Nam Dật Vân tối sầm lại.

Sao hắn lại giống như thật sự đã thành bảo mẫu dạy trẻ rồi vậy.

"Hừ."

Nam Dật Vân hừ một tiếng, tay cầm bầu rượu đứng dậy, phất tay nói: "Đi đây."

Trần Diệp liền tiễn Nam Dật Vân ra khỏi Dục Anh Đường.

Ngày hôm sau.

Trần Diệp phát hiện trên bàn gỗ trong bếp có một quyển 《Thiên Điệp Bách Lãng Quyết》 hoàn chỉnh.