Thời gian thấm thoát, năm tháng thoi đưa.
Thu qua đông tới, đông tàn xuân sang.
Mới đó mà đã hai năm trôi qua.
Ngày 29 tháng 12, năm Chinh Hòa thứ nhất.
Mùa đông.
Một ngày trước đêm giao thừa.
Dư Hàng Dục Anh Đường.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ khoảng viện rộng hơn trăm mét vuông.
"Éc éc..."
Một con heo nhà nặng hơn hai mươi cân bị trói trên chiếc ghế dài, tai cụp xuống, bốn chân duỗi thẳng, miệng kêu la thảm thiết.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Một cái cây gỗ dính đầy phân heo thô bạo đâm vào trong lỗ mũi nó.
Nhờ cú đâm này mà còn heo càng kêu thảm hơn.
“Éc ecscccccc!
Mà bên cạnh con heo có một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác mặc áo bào thêu mẫu đơn hồng sắc, đeo khăn quàng cổ trắng như tuyết.
Bàn tay mềm mềm nộn thịt của cô bé cầm que gỗ dính phân heo, tiếp tục thọc hai lần vào mũi chú heo tội nghiệp.
“Écccccccccccccccccccccccccccccccccccc…”
Chú heo đáng thương kêu la thảm thiết, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Thấy vậy, cô bé đang ngồi xổm chơi đùa cười khanh khách không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phấn khích, gọi to: "Cha! Cha!"
"Trư Trư khóc rồi kìa!"
Trong viện, cách Trư Trư không xa còn có một nam nhân trẻ tuổi mặc bạch bào, khoác áo lông chồn trắng muốt.
Hắn ngồi tại trên băng ghế nhỏ, tay cầm một thanh trường đaomổ heo, từng chút từng chút mà mài.
Thỉnh thoảng lại từ thùng nước bên cạnh múc ra một bát nước, tưới vào trên đá mài dao.
Nam nhân không nói gì, mà là xuất thần đang suy nghĩ gì đó。
Thấy nam nhân không để ý đến mình, tiểu nữ hài cau mũi, bĩu môi, cầm que gỗ có dính phân heo đi tới chỗ nam nhân.
Nhìn thấy Tiểu Phúc cầm thứ ‘vũ khí chết người’ đang hùng hổ đi tới chỗ mình, Trần Diệp lấy lại tinh thần, hắn nhăn nhó mặt mày như bị đau răng, nói: "Tiểu Phúc, mau bỏ cái đó xuống, nó bẩn lắm..."
Tiểu Phúc phồng đôi má trắng nõn, tay vung vẩy que gỗ dính phân: "Cha! Ta vừa thấy Trư Trư khóc."
Trần Diệp bất đắc dĩ gật đầu: "Cha thấy rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Phúc lộ ra ý cười, ngây thơ hỏi: "Cha, tại sao Trư Trư lại khóc thế?"
“Vì con đã chọc đau Trư Trư.” Trần Diệp kiên nhẫn giải thích.
“Tiểu Phúc…”
“Hay là chúng ta cho Trư Trư một cái sảng khoái đi?”
“Trong một khắc đồng hồ, con nắm đuôi, vặn lỗ tai, còn thọc gậy vào mũi Trư Trư.”
“Nếu nó có thể nhịn đau không khóc thì cha sẽ tha cho nó một con đường sống.”
Tiểu Phúc nghiêng đầu, tay cầm que gỗ dính phân heo, vẻ mặt không hiểu.
“Éc éc……”
Con heo đáng thương bị cột trên ghế dài lại tiếp tục kêu thảm, dường như đang đồng ý với Trần Diệp.
Trần Diệp khẽ thở dài, đặt con dao mổ heo xuống, bước đến trước mặt con heo đáng thương đang không ngừng kêu la, giơ tay vỗ một cái vào đầu nó.
Con heo vừa mới còn đang kêu la bỗng đầu nghiêng sang một bên, bốn chân đang duỗi thẳng run rẩy một chút rồi thả lỏng.
Thế giới đã yên tĩnh trở lại.
Tiểu Phúc mở to đôi mắt, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn ra một làn sương mù.
"Trư... Trư Trư chết rồi sao?"
Giọng nói của cô bé có thêm một chút nức nở: "Cha! Trư Trư chết rồi!"
Trần Diệp giật giật khóe miệng, vội vàng chạy đến bên Tiểu Phúc, xoa đầu an ủi: "Trư Trư không chết, chỉ là ngủ thôi."
Tiểu Phúc nín khóc, chớp chớp đôi mắt to, trong giọng nói có thêm một chút vui mừng.
"Thật sao?"
Trần Diệp gật đầu.
"Yay! Trư Trư không chết!"
Tiểu Phúc vui vẻ vung vẩy cây gậy dính phân chạy đến bên cạnh con heo, ngồi xổm xuống đất, tiếp tục chọc vào lỗ mũi nó.
Nhìn cảnh này, Trần Diệp thầm thương xót cho con heo tội nghiệp.
"Thà chết còn hơn..."
Nhìn Tiểu Phúc ngồi xổm dưới đất chọc lỗ mũi heo, ánh mắt Trần Diệp thêm phần dịu dàng cảm khái, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
"Thời gian trôi qua thật nhanh."
Mới đó mà đã hơn hai năm rồi.
Tiểu Phúc từ một tuổi rưỡi lớn lên ba tuổi, thêm vài tháng nữa là đã bốn tuổi.
Đại Minh cũng sắp mười ba tuổi.
Tiểu Thắng vừa tròn mười lăm.
Tiểu Liên qua năm mới tròn mười sáu.
Trần Diệp ngồi lại trên chiếc ghế đẩu nhỏ, từng nhát một mài con dao giết heo dài.
Không biết từ bao giờ, hắn đã đến dị giới này hơn hai năm rồi.
Hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là về phía Dục Anh Đường, Trần Diệp đã mua bốn đại trạch viện liền kề, cả năm đều được thông nhau, sửa chữa lại một lần cũng trở thành một đại viện.
Hiện tại Dư Hàng Dục Anh Đường có bảy phòng ngủ đơn và mười phòng ngủ tập thể, cùng một viện lớn.
Phòng sách, phòng học, nhà bếp cũng được sửa sang lại.
Mọi thứ đang phát triển từng ngày, ngày càng tốt hơn.
Trong hai năm, ngoài trừ Đại Minh, Tiểu Liên, Tiểu Phúc, Tôn Thắng ban đầu thì Dục Anh Đường còn có thêm mười ba đứa trẻ nữa.
Tám nữ năm nam, lớn nhất là tám tuổi, nhỏ nhất còn chưa tròn một tuổi.
Những đứa trẻ này hầu hết đều có khuyết tật về thể chất, thân mang bệnh tật, bị người thân bỏ rơi.
Vì vậy, Trần Diệp đã thuê bốn nha hoàn trẻ để giúp chăm sóc những đứa trẻ này.
Từ việc bỡ ngỡ, lúng túng ban đầu, đến giờ đã thành thạo thuần thục.
Hai năm nhoáng cái mà qua.
Mà một thay đổi lớn hơn nữa là liên quan đến hệ thống.
Bởi vì hệ thống chưa bao giờ mở giới hạn số người, nên mười ba đứa nhỏ đến sau không thể cung cấp điểm thanh toán cho Trần Diệp.
Thế là điểm tích lũy hàng ngày chỉ có thể dựa vào Tiểu Phúc.