Trong lúc suy nghĩ miên man, người khôi y đối diện đột nhiên há miệng phun ra một lượng lớn sương trắng.
Trương Hằng đồng thời xuất ra hai chưởng, đánh vào ngực người khôi y, cả người lại lùi lại mấy trượng, may mắn tránh được hàn khí của đối phương.
Sương mù trắng xóa lạnh lẽo dần dần tan biến trong không trung.
Trong rừng đã không còn bóng dáng người khôi y nữa.
"Không ổn!"
Trương Hằng giật mình, vội vàng đuổi theo hướng con hổ rời đi, nhưng chạy được vài trăm mét, Trương Hằng đã nhìn thấy trên đường mòn có một tiều phu cởi trần.
Bên cạnh hắn là một con hổ vằn đã chết.
Mặt đất đầy máu, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên.
Bên cạnh tảng đá xanh có một nữ hài mặc thanh sắc thủy vân bào đang tựa vào.
Nhận ra nữ hài, trái tim nhảy đến cổ họng của Trương Hằng mới thả xuống.
Hắn dò xét nhìn người tiều phu vài lần, nhận ra đối phương không có chút căn cơ võ công nào thì mới yên tâm, thân hình thoắt một cái đã đáp xuống bên cạnh nữ hài.
"Điện hạ, ngài không sao chứ?"
Trương Hằng mặc tử bào xuất hiện bên cạnh Triệu Giáng Châu, tử bào của hắn kết đầy sương giá trắng xóa, khuôn mặt trắng trẻo không râu ửng lên một màu đỏ không khỏe mạnh.
Trương Hằng duỗi ngón tay, điểm nhẹ vài cái lên người Triệu Giáng Châu.
Triệu Giáng Châu lập tức cảm thấy người nhẹ bẫng, không còn cứng đờ nữa.
Huyệt đạo bị điểm của nàng đã được giải.
Bỗng nhiên, Triệu Giáng Châu mở to đôi mắt sáng ngời.
"Vút..."
Tiếng gió rít gào.
Một chiếc rìu sắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mang theo sức mạnh ngàn cân bổ xuống Trương Hằng.
Nghe thấy tiếng gió, người trung niên tử bào kinh hãi, vội vàng thi triển khinh công, né tránh chiếc rìu sắt đang bổ tới từ phía sau.
Thân hình người trung niên vừa biến đổi thì chiếc rìu cũng bám sát theo.
Rìu theo người động, sắc bén vô cùng!
"Người một nhà!"
Triệu Giáng Châu hoảng hốt kêu lên.
Giọng nói của nàng thanh thúy êm tai, như tiếng chim hoàng oanh hót trên cành cây buổi sớm mai.
Nghe thấy câu này, chiếc rìu sắt dừng lại.
Lưỡi rìu mang theo mùi máu tanh nồng nặc, chỉ cách người Trương Hằng vài tấc.
Nếu muộn vài câu nữa thì có lẽ Trương Hằng đã bị thương rồi.
Trương Hằng kinh hồn chưa định, vội vàng lùi lại vài bước, lưng toát mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn mới nhìn rõ, ra tay là người tiều phu đứng bên cạnh.
Nhìn kỹ, Trương Hằng giật mình.
Người tiều phu này cởi trần, trên người bắp thịt cuồn cuộn, nổi lên như mãnh thú.
Làn da màu lúa mì bóng loáng còn dính vài vết máu.
Chỉ cần đứng đó thôi cũng đã toát ra một cảm giác áp bức nhè nhẹ.
Cảm giác áp bức này giống như một lữ khách đi một mình trong rừng, bỗng nhiên gặp phải một con hổ đói.
Có điều lúc Trương Hằng nhìn thấy khuôn mặt của người tiều phu thì cảm giác áp bức trong lòng lập tức biến mất.
Khuôn mặt của đối phương quá đỗi chất phác thật thà.
Người tiều phu này tay cầm rìu sắt, cảnh giác nhìn mình.
Trương Hằng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước, chắp tay nói: "Đa tạ huynh đài ra tay cứu giúp."
Đại Minh liếc nhìn Trương Hằng một cái, không nói gì.
Triệu Giáng Châu dựa vào phiến đá xanh, chống hai tay, đứng dậy.
Đôi mắt sáng ngời trong veo của nàng nhìn chăm chú Đại Minh, trong mắt mang theo một tia hiếu kì.
Đại Minh theo bản năng né tránh ánh mắt, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Mặt trời đã ngả về tây.
Đến lúc về rồi.
Đại Minh cắm chiếc rìu sắt vào thắt lưng, nhấc bó củi đã buộc dây lên rồi đi đến bên cạnh con hổ đã chết, như chợt nhớ ra điều gì.
Đại Minh rút rìu ra chặt hai cái chân hổ.
Hắn nhìn chăm chú dưới con thân hổ, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Đáng tiếc...
Không có rồi.
Nếu không thì có thể mang về cho cha.
Nghe nhạc phụ Trương Long nói, thứ đó rất bổ.
Sau khi cất kỹ rìu lần nữa, Đại Minh dùng chiếc áo đã dính máu hổ để buộc hai chân hổ lại, xách củi lên chuẩn bị về nhà, nhưng vừa bước được hai bước thì hắn bỗng quay đầu nhìn lại phía sau.
Triệu Giáng Châu đứng sau Trương Hằng, vẫn luôn nhìn Đại Minh.
Thấy Đại Minh quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi ửng đỏ.
Triệu Giáng Châu hào phóng mỉm cười với Đại Minh.
Nụ cười động lòng người, tựa như hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng.
Trong chốc lát, Đại Minh không khỏi sững sờ.
Gió nhẹ thổi qua, lay động ngọn cây, phát ra tiếng xào xạc.
Đại Minh hoàn hồn, trên mặt cũng nở nụ cười chất phác.
Hắn xách chân hổ, xách củi đi về phía bắt, không quay đầu lại.
Trương Hằng nhìn bóng dáng người tiều phu dần khuất xa, thở dài một tiếng.
"Trời sinh thần lực!"
"Không có võ công căn cơ, nhưng lại suýt làm ta bị thương."
"E rằng ngay cả một võ giả tam phẩm khi đối mặt với hắn cũng chỉ có một con đường chết."
Trương Hằng lắc đầu.
"Đáng tiếc, nếu là dấn thân vào trong quân, nhất định sẽ đạt được sự nghiệp lớn."
"Chỉ là một người tiều phu, thật là lãng phí."
Cảm thán xong, Trương Hằng nhìn Triệu Giáng Châu phía sau.
Hắn vội vàng quỳ xuống đất, hét lên: "Tiểu nhân cứu giá chậm trễ, xin công chúa điện hạ thứ tội!"