Khoảnh khắc tiếp theo, tay hai người chạm vào nhau.
Một luồng gió nội lực bùng nổ từ chỗ hai người giao đấu truyền ra.
Y phục của hai người bay phần phật, phát ra tiếng xào xạc.
Vương Kiệt không thể kiểm soát được cơ thể, lùi lại vài bước, lưng đập vào khoang thuyền.
Tôn Thắng cũng bị lực đấm đẩy lùi về sau hai bước nhưng đã nhanh chóng đứng vững, ánh mắt khinh thường liếc Vương Kiệt, thản nhiên nói: "Chỉ có chút thực lực này thôi sao?"
Vương Kiệt thấy Tôn Thắng chỉ lùi lại hai bước, trong lòng kinh hãi.
Tên Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận này mạnh quá!
Vừa nãy hắn dùng chưởng pháp gì vậy?
Vương Kiệt chấn kinh đến cực điểm.
Lúc này, một giọng nói truyền ra từ khoang thuyền.
"Đến rồi! Đến rồi!"
"Có phải có hiệp khách đến cứu ta không?"
Một giọng nữ dễ nghe truyền ra.
Nữ hài mặc nam trang, người bị trói dây thừng chui ra khỏi khoang thuyền.
Nàng chạy ra khỏi phòng nhỏ, mặt mày tươi cười, đôi mắt như vầng trăng khuyết, khi cười để lộ hai chiếc răng hổ nhỏ xinh.
Thấy nàng đột nhiên chạy ra, Tôn Thắng và Vương Kiệt đều sửng sốt.
Nữ hài nhìn quanh thuyền, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tôn Thắng.
Nàng nhìn hai lần rồi lắc đầu, bĩu đôi môi đỏ mọng.
"Không được rồi, hiệp khách này không đủ soái khí!"
"Tiểu thuyết thoại bản không phải viết như vậy nha..."
Lúc nói câu này, giọng nàng lộ rõ vẻ thất vọng.
Tôn Thắng: "???"
Không phải chứ...
Tôn Thắng mặt mày tái mét. dù sao hắn cũng là mỹ nam tử của Dư Hàng huyện, sao đến miệng nữ tử này lại trở thành không đủ soái khí rồi?
Nữ tử nhìn xung quanh.
Trên mặt hồ hai nhóm người đang đánh nhau.
Nhóm thủy phỉ của Tôn Thắng rõ ràng chiếm thế thượng phong.
Bọn hắn ngày nào cũng ngâm mình dưới nước, khả năng bơi lội không phải là thứ mà các đệ tử võ quán có thể so sánh được.
Sau vài hiệp giao đấu, vài đệ tử võ quán đã chết chìm rồi.
Nữ hài thu ánh mắt từ mặt hồ về, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, thở dài nói: "Chỉ có loại trình độ này thôi sao? Thật là khiến ta uổng công mong đợi một trận."
Tôn Thắng và Vương Kiệt đều có vẻ mặt kỳ quái.
Hai người đồng thời thu ánh mắt từ trên người nữ hài về, nhìn sang đối phương.
Bầu không khí lập tức lại trở nên ngưng trọng.
Đúng lúc này, một tiếng rít chói tai vang lên từ phía xa.
"Vèo..."
"Bùm!"
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm đen kịt.
Đó là hình một thanh chủy thủ kim sắc.
Đồng thời, một giọng nói khàn khàn nhưng vang dội vang lên.
"Lục Phiến Môn làm việc, người không phận sự mau chóng lui ra!"
Âm thanh khàn khàn đó vang vọng khắp nơi.
Lục Phiến Môn?
Nghe thấy ba chữ này, những người trong hồ đều dừng tay.
Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc dày đặc.
Nạn trộm cướp ở Thái Hồ hoành hành đã lâu, quan phủ cũng từng phái Lục Phiến Môn đến dẹp loạn, nhưng hiệu quả không tốt.
Nhiều năm trôi qua, quan phủ địa phương
Trên chiếc thuyền nhỏ, nữ tử ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, pháo hoa hình thanh chủy thủ kim sắc lấp lánh hai lần rồi từ từ tan biến.
Nàng vỗ tay, mắt sáng lên.
"Oa! Cũng đẹp đấy chứ."
Mà hai người còn lại đều không quan tâm đến pháo hoa.
Vương Kiệt nhìn Tôn Thắng, thản nhiên nói: "Xem ra là bọn cướp Thái Hồ các ngươi hành động quá kiêu ngạo, khiến cả Lục Phiến Môn phải ra tay rồi.”
Tôn Thắng liếc xéo Vương Kiệt rồi lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trên mặt hồ lấp lánh ánh bạc, hai chiếc thuyền nhỏ đang từ từ tiến tới, một chiếc thuyền nhỏ đi trước, một chiếc thuyền nhỏ đi sau.
Trên chiếc thuyền nhỏ phía sau có vài người mặc cẩm sam hắc săc, bên hông đeo chủy thủ kim sắc, từ trang phục có thể thấy là người của Lục Phiến Môn.
Mà trên chiếc thuyền nhỏ phía trước, có một nam nhân vạm vỡ.
Nam nhân mặc y sam hải lam sắc đứng ở mũi thuyền, hai tay chắp sau lưng, mặt hướng về phía đám người Tôn Thắng.
Một bộ dáng hoàn toàn không coi Lục Phiến Môn phía sau ra gì.
Tôn Thắng nheo mắt nhìn nam nhân đó rồi thu ánh mắt lại.
"Làm ngươi thất vọng rồi."
"Không liên quan gì đến thủy phỉ Thái Hồ chúng ta."
Nói xong, Tôn Thắng không nhìn Vương Kiệt nữa.
Hắn hướng về phía hai chiếc thuyền nhỏ đang tiến tới, quát lớn: "Đến từ đâu!"
"Có hiểu quy củ không!"
Vùng hồ này đều là địa bàn của Tôn Thắng, không chào hỏi mà đã vào, không hề biết chút quy củ giang hồ nào cả.
Tôn Thắng hét xong thì đợi đối phương trả lời.
Nhưng hắn đợi mấy hơi thở mà đối phương không hề có chút phản ứng nào.
Tôn Thắng lập tức nổi giận.
"Con mẹ nó, Lục Phiến Môn thì ghê gớm lắm à? Chỗ này đều là địa bàn của lão tử! Dám không nể mặt lão tử!"
Tôn Thắng vừa định xắn tay áo xuống nước đục thuyền của bọn hắn thì chiếc thuyền nhỏ phía trước đột nhiên chuyển động.
Nam nhân mặc y sam hải lam sắc đứng trên mũi thuyền nhẹ nhàng điểm chân, cả người lao ra khỏi mặt hồ.
"Ầm!"
Ngay sau đó, chiếc thuyền nhỏ hắn vừa đứng phát ra một tiếng nổ.
Một ngọn lửa bốc lên tận trời.
Vương Kiệt nhìn thấy ngọn lửa đó thì kinh ngạc nói: "Hỏa khí của Phích Lịch Đường!"
"Ầm ầm ầm..."
Tiếp theo là vài tiếng nổ.
Chiếc thuyền nhỏ mà nam tử vừa đứng ngay lập tức bị ngọn lửa bao trùm.