TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 168: Chương 168

Quỳnh Ngạo Hải tay phải đưa vào ngực, lấy ra một tấm cẩm thiếp nhét vào lòng Tôn Thắng.

Tôn Thắng thoáng sững sờ.

"Việc này không liên quan đến ngươi, phiền ngươi giúp ta đưa món đồ này đến chỗ phụ thân ta!"

Quỳnh Ngạo Hải sắc mặt bình tĩnh, nắm lấy vai Tôn Thắng, muốn ném hắn ra ngoài.

"Vút..."

Sợi xích sắt đen sì liền quất về phía Tôn Thắng.

Quỳnh Ngạo Hải vỗ một chưởng, chưởng phong nặng nề, đỡ cho Tôn Thắng một đòn này.

Thân thể Tôn Thắng bay lên rồi rơi xuống cách đó hai trượng.

Tôn Thắng muốn nói gì đó nhưng hắn đã hiểu ý của Quỳnh Ngạo Hải.

Bây giờ nói nhảm chính là lãng phí thời gian.

Các bộ khoái Lục Phiến Môn xung quanh đồng loạt lao về phía Tôn Thắng.

Nữ tử xem kịch bên cạnh tặc lưỡi, nhỏ giọng nói: "Đây là sinh ly tử biệt rồi sao?"

"Vậy thì có gì thú vị."

Nàng thuận tay bẻ gãy cây sậy bên cạnh, lại bẻ vụn thành mấy đoạn rồi tùy ý vung ra ngoài.

"Phụt phụt phụt..."

Vài tiếng vật thể không rõ tên đâm vào da thịt lập tức truyền ra.

Mấy tên bộ khoái Lục Phiến Môn lao về phía Tôn Thắng đều ngã xuống đất, sắc mặt đau đớn.

Mà sợi xích đen kia đã quấn quanh cánh tay Quỳnh Ngạo Hải, móc xích trên đỉnh sắp đâm vào xương bả vai hắn nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Mộ Dung Long Uyên bay người lùi lại hai trượng, xích sắt

"Leng keng leng keng..."

Trên xích sắt truyền đến mấy tiếng giòn tan.

Mộ Dung Long Uyên vững vàng đáp xuống đất, biểu tình trở nên vô cùng ngưng trọng.

Tôn Thắng và Quỳnh Ngạo Hải sững sờ.

Biến cố này xảy ra quá đột ngột.

"Hai người các ngươi còn không đi?"

Nữ tử xem kịch bên cạnh chạy tới, kéo lấy Tôn Thắng và Quỳnh Ngạo Hải cắm đầu chạy.

Ba người thoáng cái đã biến mất trong đám sậy ven bờ.

Mấy tên bộ khoái từ dưới đất bò dậy, cố nén đau đớn muốn đuổi theo nhưng Mộ Dung Long Uyên đã khàn giọng nói: "Không cần đuổi nữa."

Trên mặt các bộ khoái liền lộ ra vẻ thất vọng.

Mộ Dung Long Uyên nhìn về hướng ba người rời đi, ánh mắt sâu xa.

Hắn lẩm bẩm: "Phi Hoa Trích Điệp..."

"Người của Hoa gia?"

Dư Hàng huyện.

Rừng cây phía nam thành.

"Đùng... đùng... đùng..."

Chiếc rìu sắt sắc bén bổ mạnh vào thân cây.

Đôi bàn tay rám nắng của Đại Minh nắm chặt cán rìu, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, gắng sức đốn cây.

Chặt được vài nhát, Đại Minh cảm thấy hơi đuối sức.

Hắn kẹp rìu vào thân cây, buông hai tay ra, thở hổn hển.

"Phù..."

Đại Minh đưa tay lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt chất phác lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Cây đại thụ này hôm nay có thể đốn xong rồi.

Ngày mai ông chủ tiệm quan tài sẽ cử người tới, cây này to nặng như thế có thể bán được kha khá tiền.

Gom thêm một thời gian nữa, mình có thể đổi một chiếc rìu mới nặng tám mươi cân rồi.

Đại Minh cười toe toét đi đến bên tảng đá xanh lớn, ngồi phịch xuống, lấy túi nước dưới đất lên, uống ừng ực.

Đã năm ngày trôi qua kể từ khi gặp nữ hài đó.

Trong năm ngày này, Đại Minh thường xuyên nhớ đến nàng, nhưng cha nói đúng, người không gặp được, chính là không có duyên phận, không thể đắm chìm trong tình đơn phương.

Năm ngày này, hắn đã có thể khống chế bản thân làm việc bình thường, không còn suy nghĩ lung tung nữa.

Đại Minh uống hết hơn nửa túi nước, nhìn chằm chằm vào thân cây.

Trên mặt thêm một chút ảm đạm.

Mặc dù cha nói có lý nhưng hắn vẫn nhớ đến nữ hài xinh đẹp đó, ban đêm nằm mơ cũng mơ thấy nàng cười với mình.

Trong mơ, mỗi lần hắn đều muốn hỏi tên nàng, nhưng hắn vừa mở miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng thì giấc mơ đã tỉnh.

Sau khi tỉnh mộng thì chỉ còn lại đêm lạnh lẽo chờ đợi Đại Minh.

Có lẽ qua một thời gian nữa, khi mình hoàn toàn quên đi hình dáng của nữ hài đó, mình sẽ ổn thôi nhỉ?

Đại Minh vừa uống nước vừa nghĩ.

Hắn vẻ mặt ảm đạm, trong lòng buồn bực.

"Đại Minh..."

"Đại Minh..."

Trên đường mòn trong rừng đột nhiên vang lên mấy tiếng gọi.

Đại Minh nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Một người mặc áo bông vải thô chạy về phía Đại Minh.

Đại Minh nhận ra người đó.

Người đó là bạn của Trương Long, cũng là một tiều phu.

"Từ thúc!"

Đại Minh đứng dậy khỏi tảng đá xanh, cười toe toét gọi.

Từ thúc chạy đến trước mặt Đại Minh, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn.

"Đại Minh, vận may của con đến rồi!"

"Có một quý nhân ở ngõ Ngọc Đới, chỉ đích danh muốn con đi giao ít củi."

"Giá đưa ra không thấp đâu!"

"Con còn củi không, không có thì cứ lấy tạm của ta trước."

Từ thúc trạc tuổi Trương Long, cũng rất yêu quý Đại Minh.

Đại Minh cười ngượng hai tiếng, chỉ vào đống củi đã buộc sẵn bên tảng đá xanh, nói: "Cảm ơn Từ thúc, củi hôm nay ta đã chặt xong rồi."

Từ thúc gật đầu, nói: "Được! Vậy đi nhanh lên, đừng để quý nhân phải đợi lâu."

"Được!"

Đại Minh cười toe toét, rút rìu ra khỏi thân cây rồi cài vào thắt lưng, xách đống củi đã chặt sẵn sáng nay lên, theo Từ thúc đi về.

Hai người bước vào Dư Hàng huyện, đi trên đường lớn.

Từ thúc dặn dò Đại Minh: "Đại Minh à, lát nữa gặp quý nhân, thái độ phải cung kính một chút."

"Nếu quý nhân thích con, sau này nói không chừng củi đốt cả phủ đều sẽ để con cung cấp!"

"Đến lúc đó, quý nhân chỉ cần lọt ra một chút tiền lẻ cũng đủ cho con dùng rồi."

"Con cứ tiết kiệm bốn năm rồi xây một căn nhà nhỏ."

"Đến lúc con và Uyển Nhi thành thân, cũng không thể cứ ở Dục Anh Đường mãi được mà nhỉ?"

Từ thúc ân cần nói bên tai Đại Minh.

Đại Minh chỉ cười ngốc, không nói gì.