Đường núi gập ghềnh, lại thêm trời mưa như trút nước, bùn lầy dưới chân, rất khó đi, gió thổi qua, những hạt mưa lạnh buốt tạt vào mặt hai người.
Cả hai đều thân mang vác nặng, đi một lúc thì liền thấy mệt. Hùng Sơn xác định phương hướng rồi nói với Đại Minh: "Gần đây có một căn nhà hoang, chúng ta đến đó nghỉ chân trước đã." Đại Minh cười hề hề, gật đầu.
Hai người vượt qua một sườn núi, trên ngọn đồi thấp đối diện có một căn nhà hoang, lúc bọn họ chuẩn bị tiếp tục đi, bỗng thấy một điều kỳ lạ, dù mưa to như vậy nhưng vẫn có người đội mưa đi đường giống họ.
Trên con đường núi quanh co dưới sườn núi có hơn mười người đang đẩy xe cút kít, đội mưa tiến về phía trước. Bánh xe cút kít lún sâu vào bùn, trên xe chất đầy những chiếc thùng lớn. Mười mấy người đều mặc áo tơi, đội nón, di chuyển nhanh nhẹn, những chiếc xe cút kít nặng nề nhưng trong tay bọn họ dường như lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhóm người này di chuyển nhanh chóng, dọc theo đường núi một đường đi nhanh.