"Ục ục. . . "
Nhóm nạn dân nhìn chằm chằm vào cháo trong nồi, nuốt nước miếng, bọn hắn đã không ăn gì một thời gian rồi, cây cối ven đường đều bị bọn họ gặm nhấm để lấp đầy cơn đói.
Tôn Thắng cùng Quỳnh Ngạo Hải ban đầu định ra tay ngay lúc này, nhưng nghĩ đến việc nếu giết Trương Bố Chính Sứ thì những người dân đó chưa chắc đã được uống cháo nữa nên cả hai thay đổi ý định. Nếu muốn ra tay cũng phải đợi cháo nấu xong đã. Thế là Tôn Thắng cùng Quỳnh Ngạo Hải không vội vàng nhất thời, trong mắt bọn họ, Hồ Quảng Bố Chính Sứ Trương Mậu Tường đã là người chết một nửa rồi.
Đúng lúc hai người đang nghĩ như vậy thì Quỳnh Ngạo Hải đột nhiên biến sắc, cúi đầu xuống, dùng mũ che mặt mình, đồng thời, khẽ kéo tay áo Tôn Thắng, nói nhỏ: "Mộ Dung Long Uyên!"
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Tôn Thắng giật mình, hắn cũng vội vàng cúi đầu, dùng ánh mắt liếc về phía đông thành.