Quỳnh Ngạo Hải nhìn chằm chằm vào bức tường nhà giam chật hẹp tối tăm, trong lòng lo lắng cho tương lai của Hải Kình Bang.
Tuy hắn đã thăng lên nhất phẩm nhưng ba ngày sau sẽ bị chém đầu thị chúng, cha hắn thì bị phế võ công, chờ đợi Hải Kình Bang chỉ có tan đàn xẻ nghé.
Quỳnh Ngạo Hải nghĩ vậy, không khỏi lại thở dài một tiếng.
Bang chúng Hải Kình Bang đều là những người dân nghèo khổ, mọi người tụ tập lại, nương tựa lẫn nhau. Quỳnh Ngạo Hải dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Hải Kình Bang chia năm xẻ bảy.
Tôn Thắng cẩn thận khom lưng, dựa vào tường ngồi xuống, cười nói: "Nhị ca, thở dài cái gì?"