Trần Diệp buông bát xuống, thản nhiên nói: "Con và Quỳnh Ngạo Hải đã giết Bố Chính Sứ, đây là cử chỉ hiệp nghĩa tạo phúc bách tính. Đáng lẽ ra ta không nên nói con, nhưng khi làm việc, con không nghĩ đến hậu quả."
Trên mặt Trần Diệp lộ ra vẻ nghiêm khắc.
“Con có từng nghĩ, nếu ta là một người bình thường thì bây giờ con đã chết rồi không.”
“Con có từng nghĩ đến cảm nhận của ta, của Đại Minh, của Tiểu Liên, Tiểu Phúc, và cả những đứa trẻ trong viện không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Tôn Thắng trở nên tái nhợt, hắn cúi đầu, vẻ mặt hối lỗi.