"Sau khi cắt giảm thì đưa cho ta xem lại, nếu không có vấn đề gì thì có thể trình lên bệ hạ." Khuôn mặt già nua của Mộ Dung Long Uyên lộ ra vẻ mệt mỏi, giữa trưa pháp trường bị cướp, ông và Lỗ Nặc quỳ trước cửa cung cả buổi chiều mà hoàng thượng cũng không triệu kiến, mãi đến gần tối hoàng thượng mới cho bọn họ về trước, có chuyện gì thì để hôm khác nói.
Mộ Dung Long Uyên biết hoàng thượng tức giận rồi, bị cướp pháp trường, mất không chỉ là mặt mũi của Lục Phiến Môn mà còn là mặt mũi của hoàng tộc Đại Vũ, hàng ngàn Kim Ngô Vệ bị đánh ngã, mất khả năng chiến đấu chỉ trong một chiêu, chuyện này, từ khi Đại Vũ lập quốc đến nay chưa từng xảy ra...
Mộ Dung Long Uyên nhớ lại cảnh tượng lúc giữa trưa, trong lòng cũng thấy lạnh lẽo, mưa rơi đầy trời vây quanh một người, như thể trời đất đảo lộn.
Trong chớp mắt lại có hơn ngàn Vũ Lâm quân ngã xuống, đây là thực lực của cấp Tông Sư sao?
Mộ Dung Long Uyên xoa xoa thái dương, cảm thấy mệt mỏi tột độ, nghe nói, từ phía Đông thành môn còn truyền tin, trước khi Đông Hoa cướp pháp trường còn một chưởng đánh xuyên tường thành, chuyện này khiến Mộ Dung Long Uyên thực sự hoài nghi về võ đạo.