Trần Diệp mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ mệt mỏi rả rời đang nằm vật vã dưới đất, nói: "Cảm thấy thế nào? Cảm giác tập võ có dễ chịu không?
“Hai đứa mới tập còn chưa được một chén trà. Đừng ngồi nữa, đứng dậy đi, nhanh chóng đá chân, thư giãn cơ bắp chân."
Trần Diệp kéo hai đứa trẻ dậy khỏi mặt đất, Trần Võ và Trần Linh cố chịu đựng cơn đau nhức, học theo Trần Diệp đá chân nhanh, được một lúc thì Trần Diệp dừng lại nói với hai đứa nhỏ: "Tập võ là việc cả đời, hôm nay chỉ là khởi đầu, sau này sẽ còn vất vả hơn. Tiểu Võ, Tiểu Linh, hai đứa còn muốn học tiếp không?"
Trần Võ mồ hôi nhễ nhại, vừa thở hổn hển vừa gật đầu.
“Học! Sau này ta muốn làm đại hiệp, bảo vệ những người yếu đuối." Lúc nói những lời này, ánh mắt Trần Võ vô cùng kiên định.