Bách Hoa Lão Nhân cũng không nghĩ nhiều, ngược lại thấy Trần Diệp bình tĩnh tự nhiên, tâm tính tu vi không tầm thường, ông ta cũng bưng chén rượu lên uống một ngụm, nói:
"Thế nhân ngu muội, lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm, phàm là người nhận ra thân phận của lão phu thì đều khúm núm, nịnh hót. Bọn họ đều coi mình là hạ nhân, lão phu tự nhiên cũng không cần cho bọn họ sắc mặt tốt."
Trần Diệp mỉm cười, vị Bách Hoa Lão Nhân này tính tình cũng kỳ quặc thật, những người khúm núm với ông ta thì ông ta lại coi thường, coi đối phương như hạ nhân, còn như mình bình tĩnh tự nhiên thế này thì ông ta lại thấy thích thú, nói chuyện không mang chút tư cách Tông Sư nào, còn uống rượu với mình.
“Ngươi còn trẻ nhưng tính tình không kiêu ngạo, thật không giống với kẻ khác. Điều này rất tốt." Ánh mắt Bách Hoa Lão Nhân nhìn Trần Diệp mang theo tán thưởng.
“Ngươi thật sự không muốn làm tôn nữ tế của lão phu sao?" Bách Hoa Lão Nhân vẻ mặt nghiêm túc hỏi.