Ngay khi cảm nhận được đau đớn, thân thể của Cơ Vô Mệnh đã lùi ra sau, chỉ trong chớp mắt đã kéo giãn khoảng cách một trượng, tốc độ nhanh đến mức không thể tin được.
Cơ Vô Mệnh đứng vững, tay phải ôm lấy bụng, từng dòng máu ấm nóng chảy ra từ vết thương. May mắn là hắn phản ứng kịp thời nên vết thương không sâu lắm.
Hắn nhanh chóng điểm vài huyệt quanh bụng, máu tươi từ từ ngừng chảy.
Ngẩng đầu nhìn về phía giường, Cơ Vô Mệnh thấy tên lùn kia đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, trong tay cầm một thanh vũ khí sắc nhọn màu đen, dài chừng nửa thước.
Nhận ra thứ vũ khí đó, sắc mặt Cơ Vô Mệnh càng thêm âm trầm. Đó là khổ vô của Đông Doanh!