TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 112: Chương 112

"Đường Môn cũng chỉ đến thế mà thôi, tầm nhìn vẫn còn dừng lại ở giang hồ."

"Phong Vũ Lâu bị diệt thì đã sao..."

"Thiển cận."

Hắn dùng giọng điệu khinh miệt nhận xét một câu rồi tiếp tục đọc xuống.

Nhìn thấy nội dung bên dưới, trong lòng Lôi Kinh Thiên giật mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Có thể dùng nội lực làm cho Thanh Viên hòa thượng nổ tung?!"

"Từ khi nào giang hồ lại xuất hiện một nhân vật như vậy?"

Sắc mặt Lôi Kinh Thiên hơi thay đổi, rồi như nhớ ra điều gì đó.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Thanh Hư Tử thật biết cách tự tâng bốc mình."

"Ngang hàng luận giao với Tông Sư..."

"Hắn xứng sao!"

..

Dư Hàng Dục Anh Đường.

Mặt trời chói chang tỏa ra sức nóng như thiêu như đốt.

Một giọt mồ hôi chảy từ trán xuống cằm, "tích" rơi xuống đất.

Tôn Thắng đỏ mặt, nghiến răng cố phun ra một con số.

"Mười... mười... mười lăm!"

Tôn Thắng dùng hết sức lực bú sữa mẹ để nâng mình lên khỏi mặt đất.

Sau khi nói ra con số đó, cánh tay hắn mềm nhũn, nằm ịch ra đất.

"Hồng hộc... Hồng hộc...”

Tôn Thắng thở hổn hển, vẻ mặt nhẹ nhõm như đã được cứu.

Thở hổn hển vài hơi, Tôn Thắng nhìn sang Đại Minh đang chống đẩy một tay mà không hề thay đổi sắc mặt, trong mắt đầy ngưỡng mộ.

"Đại Minh ca, ta thực khâm phục ngươi!"

"Ngươi thật mạnh quá!"

Tôn Thắng hâm mộ nói.

Đại Minh cởi trần, để lộ làn da màu lúa mì, cơ bắp vai và lưng hắn hơi nhô lên, có thể nhìn ra đường nét cơ bắp rất rõ ràng.

Nghe thấy lời của Tôn Thắng, Đại Minh ngây ngô nở nụ cười, không nói gì.

Hắn vẫn giữ nhịp độ hai giây một lần co duỗi cánh tay.

Chẳng mấy chốc, Đại Minh thở ra một hơi, hô lên: "Năm mươi!"

Sau khi thực hiện động tác chống đẩy bằng một tay năm mươi lần, cơ thể Đại Minh cong lên như một con tôm, hai chân chạm đất.

Hắn đứng dậy, làn da bánh mật trên người như vừa được tắm qua, tất cả đều là mồ hôi.

Dưới ánh nắng mặt trời, làn da ấy càng thêm bóng loáng.

Đại Minh đứng dưới nắng, cơ ngực, cơ tay trước, cơ tay sau đều hơi gồ lên, thậm chí cả cơ bụng cũng lộ ra.

Có nhìn thế nào thì Đại Minh cũng không giống một hài tử mười tuổi cả.

“Tiếp tục thôi.”

Đại Minh điều hoà hô hấp, ngu ngơ cười một tiếng đối Tôn Thắng nói rằng.

Nghe nói như thế, Tôn Thắng vội vàng lắc đầu: "Đại Minh ca, ta không nổi nữa."

Hắn trở mình, cả người nằm trên mặt đất, trên lồng ngực chập trùng.

Tôn Thắng liếm môi một cái, nói: “Đại Minh ca, giờ ta chỉ muốn ôm con gà quay cắn một cái thật to cho đã thôi."

Chỉ mới suy nghĩ một chút thôi mà miệng Tôn Thắng đã chảy nước bọt.

Đại Minh ngồi xổm người xuống, vừa mới chuẩn bị tiếp tục phần rèn luyện kế tiếp thì nghe được lời của Tôn Thắng, hắn cũng liếm môi một cái.

"Ùng ục ục... “

Bụng của Đại Minh đúng lúc vang lên.

Tôn Thắng nghe được thanh âm này, lập tức từ dưới đất bò dậy, cười ha hả nói: "Đại Minh ca, ngươi cũng chưa ăn no à?"

"Nghĩa phụ không có ở đây, trình độ nấu cơm của hai ta lại quá kém..."

"Buổi sáng ta cũng chưa ăn no."

"Hay là để ta đi mua con gà quay về? Chúng ta cùng ăn nhé?"

Đại Minh cười ngốc nghếch không nói, liếc nhìn Tôn Thắng rồi cúi xuống, lấy ra một mẩu bạc vụn từ trong chiếc áo ngắn đặt trên ghế.

Đây là tiền tiêu vặt mà Trần Diệp để lại cho hắn.

Đại Minh lên núi đốn củi rất dễ bị đói bụng, Trần Diệp sợ hắn về nhà sẽ đói đến mức không đi nổi, nên đã cố ý để lại cho hắn.

Đại Minh cười ngây ngô rồi ném cho Tôn Thắng.

Tôn Thắng bắt lấy miếng bạc nhỏ, cân nhắc một lúc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

"Tuyệt quá! Mua hai con gà, chúng ta ăn một con, con còn lại để dành cho nghĩa phụ."

"Số tiền còn lại còn có thể mua thêm ít rượu!"

"Hì hì, trước đây khi ở trong bang, ta có uống rượu vài lần rồi!"

"Hương vị đó, kèm theo gà nướng..."

"Hì hì... ực ực..."

Tôn Thắng không nhịn được mà chảy nước miếng, vẻ mặt khao khát.

Nghe vậy, Đại Minh lắc đầu, trên khuôn mặt ngây ngô hiện lên một tia nghiêm túc.

"Không được uống rượu."

"Hả?"

Một câu nói đã phá vỡ những ảo tưởng tốt đẹp của Tôn Thắng.

Hắn hoang mang nhìn Đại Minh.

Đại Minh nghiêm mặt, hiếm khi nói nhiều như vậy.

"Uống rượu sinh chuyện."

"Cha bảo chúng ta xem truyện tranh là để học những đạo lý trong đó."

"Ngươi đã học được mấy phần rồi?"

Nghe những lời này, trên trán Tôn Thắng toát ra mồ hôi lạnh.

Lúc xem truyện tranh, hắn chỉ lo xem câu chuyện, đâu có nghĩ sâu xa như Đại Minh.

Tôn Thắng vội vàng gật đầu: "Đại Minh ca, ta biết lỗi rồi."

Thấy Tôn Thắng có vẻ hối cải, Đại Minh hài lòng gật đầu.

Khuôn mặt lại trở nên ngây ngô.

"Gà phải béo một chút."

Trên mặt Tôn Thắng lại lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn nắm chặt khối bạc nhỏ trong tay, chạy một mạch ra khỏi Dục Anh Đường.

Nhìn bóng lưng vui vẻ của Tôn Thắng, Đại Minh cười ngây ngô rồi tiếp tục tập thể dục.

Cha bảo hắn đọc sách, nhất định phải học được đạo lý từ đó.

Cha bảo hắn luyện tập, hắn nhất định phải làm tốt.

Hắn, Trần Đại Minh, đã sớm học được một thứ từ Thủy Hử.

Trung nghĩa!