TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 113: Chương 113

Tôn Thắng ra khỏi Dục hắn Đường, chạy dọc theo con phố dài.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi phấn son.

Tôn Thắng chậm bước, nhìn sang Di Hồng Viện bên cạnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười đùa, âm thầm nuốt nước miếng.

Tiếng cười của những nữ nhân đó như chuông, như bông, chỉ cần nghe thôi cũng khiến lòng Tôn Thắng mềm nhũn, chân bủn rủn.

Khó trách huynh đệ trong bang trước kia nói, nữ nhân là sóng biển.

Bây giờ chỉ cần nghe tiếng của các nàng thôi cũng cảm thấy mình sắp lao đầu xuống biển rồi.

"Hồng nhan họa thủy!" Tôn Thắng buột miệng thốt lên.

Hắn cũng quên mất mình nghe câu thành ngữ này từ đâu rồi, chỉ nhớ mang máng là do một lão nho đã ngoài sáu mươi nói.

Lão nho từ thanh lâu bước ra, lòng đầy cảm khái, ngoái đầu thở dài: "Hồng nhan họa thủy."

Lúc đó Tôn Thắng cảm thấy câu này rất có ý vị nên đã ghi nhớ.

"Hồng nhan họa thủy..." Một giọng nói vang lên gần như đồng thời với Tôn Thắng.

Nghe thấy bốn chữ đồng thanh, Tôn Thắng và người bên cạnh đều sững sờ.

Hai người quay đầu nhìn lại.

Bên cạnh Tôn Thắng là một thanh niên mặc đạo bào xám, ngực thêu Thái Cực Bát Quái.

Hắn trông như mới ngoài hai mươi, bên hông đeo một chiếc la bàn bát quái, trên mặt còn dán một miếng cao da chó. Tay trái cầm một lá cờ cao bằng người, trên đó viết: "Thần cơ diệu toán, chỉ điểm mê tân."

Khi Tôn Thắng quan sát thanh niên, thanh niên cũng đang quan sát hắn. Thanh niên đó nhìn Tôn Thắng vài lần rồi mỉm cười nói: "Huynh đài, tuổi còn trẻ mà đã có những cảm ngộ như vậy, tương lai thành tựu e rằng không tầm thường!"

Tôn Thắng chắp tay thi lễ giang hồ, cười nói: "Chỉ là tâm có cảm xúc mà thôi."

Nghe câu này, mắt thanh niên sáng lên, cung kính đáp lễ: "Huynh đài quả là người thú vị!"

Nói rồi, thanh niên liếc nhìn khuôn mặt Tôn Thắng, nhàn nhạt cười: "Có điều, tại hạ thấy ấn đường huynh đài tối sầm, những ngày gần đây tốt nhất đừng đến gần sông nước."

Tôn Thắng vừa định ngắt lời đối phương thì thanh niên lại mỉm cười, chắp tay bỏ đi.

Điều này khiến Tôn Thắng có chút hoang mang. Hắn đã gặp không ít thầy bói, thường sau khi nói ấn đường tối sầm thì sẽ nói cách hóa giải, khoe khoang bùa chú của mình linh nghiệm thế nào, rồi dụ dỗ người ta mua vài lá bùa bình an.

Đó mới là con đường chính thống.

Sao thanh niên này nói xong lại bỏ đi thế?

Tôn Thắng nhìn bóng lưng người thanh niên dần khuất xa, lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều. Những kẻ giang hồ bịp bợm này không thể tin được.

Diệu Phong Vân bước đi hai bước, lại lưu luyến quay đầu nhìn Di Hồng Viện. Hắn đưa tay vào túi nhưng chỉ sờ thấy vài đồng bạc vụn.

"Haiz, túi tiền rỗng tuếch..."

"Túi tiền rỗng tuếch."

Diệu Phong Vân rút tay ra, lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, chỉ có thể chờ lần sau thôi.

Hắn tay trái lắc lá cờ vải, ngẫu hứng đi dọc theo con phố, tâm hồn trống rỗng.

Phương pháp bói toán của Thần Cơ Môn khác với các môn phái khác, chú trọng vào cảm giác trong lòng. Khi có cảm giác thì mới có thể bói toán.

Lý thuyết là tuân theo thiên thời. Có một số việc, khi đến lúc ngươi biết thì ngươi mới có thể biết.

Ví dụ như bây giờ. Diệu Phong Vân dừng bước, trong lòng bỗng có cảm giác, hắn nhìn quanh bốn phía, thấy một căn nhà nhỏ. Trên tấm biển của căn nhà nhỏ có viết năm chữ lớn "Dư Hàng Dục Anh Đường".

Diệu Phong Vân không hành động bừa bãi. Kắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận một hồi, trong lòng cảm thấy không có nguy hiểm thì mới mở mắt ra.

Kể từ ba tháng rưỡi trước, khi sư phụ bói toán đến mức nôn ra máu, Diệu Phong Vân đã rất thận trọng. Sợ hãi tính toán ra nhân quả lớn, nôn ra máu thì không sao, chỉ sợ giảm thọ thôi.

Hắn còn trẻ, không muốn chết sớm đâu.

Diệu Phong Vân bước vào Dục Anh Đường liền thấy một thiếu niên cởi trần, đang làm những động tác kỳ lạ. Thiếu niên đó trồng cây chuối bằng một tay, đông tác lên xuống, mồ hôi nhễ nhại.

Với ánh mắt của Diệu Phong Vân, thậm chí không thể nhìn ra thiếu niên đang luyện võ công gì.

Thiếu niên luyện tập rất tập trung, thậm chí không nhận ra Diệu Phong Vân đi vào.

"Khụ khụ..." Diệu Phong Vân khẽ ho hai tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của thiếu niên.

Đại Minh nghe thấy tiếng ho liền buông tay kia xuống, vừa trồng cây chuối vừa ngẩng đầu nhìn người lạ bước vào.

"Khụ khụ, huynh đài, ta thấy ấn đường của huynh tối sầm, gần đây có phải có chuyện phiền lòng xảy ra không?"

Diệu Phong Vân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi.

Đại Minh cúi đầu xuống, tiếp tục tập luyện.

Cho đến khi hoàn thành một hiệp tập luyện, hắn mới dừng lại.

Đại Minh đứng dậy, gương mặt chất phác nhìn Diệu Phong Vân.

"Khụ khụ, tại hạ hơi biết chút thuật xem tướng số, muốn xem cho huynh đài một chút."

Đại Minh cười ngây ngô, không nói gì.

Diệu Phong Vân nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt Đại Minh, trong lòng có hơi mơ hồ.

Đứa nhỏ này sao trông có vẻ hơi khù khờ vậy?

Nhưng may mắn là Thần Cơ Môn xem bói cho người khác, chỉ xem duyên số. Duyên số đến, tiền bói cũng không cần thu.

Bây giờ Diệu Phong Vân vừa hay có hứng thú, xem miễn phí một quẻ cũng không phải là không thể.

"Vậy tại hạ xin xem cho huynh đài một quẻ nhé?"

Diệu Phong Vân thăm dò hỏi.

Đại Minh cười ngây ngô.

Diệu Phong Vân ho khan hai tiếng, thấy Đại Minh không từ chối thì liền coi như hắn ngầm đồng ý.