TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 141: Chương 141

Thuộc tính này lại là một khái niệm cấp năng lực.

Bệnh nhân nằm trong vòng bán kính một trăm mét quanh Trần Diệp, dù là bệnh gì cũng sẽ dần khỏi.

Nhờ thuộc tính này mà Trần Diệp mới ổn định được bệnh tình của mấy đứa trẻ ở Dục Anh Đường.

Bệnh tình đám trẻ cũng đang ngày càng hồi phục, không lâu nữa sẽ khỏi hẳn.

Theo một nghĩa nào đó thì thuộc tính này cũng là khá mạnh.

Ngoài những thay đổi của chính Dục Anh Đường thì còn có những thay đổi của Ngọc Diệp Đường.

Kể từ sau khi Phong Vũ Lâu sụp đổ, các tổ chức sát thủ lớn nhỏ trong giang hồ xuất hiện như nấm sau mưa.

Sau hai năm phát triển và cạnh tranh lẫn nhau thì các tổ chức sát thủ đã hình thành thế chân vạc.

Đường Môn, Ngọc Diệp Đường, Kỳ Lân Các là ba tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất hiện nay trên giang hồ.

Đường Môn tự nhiên không cần phải nói, ám khí, độc dược, ám sát bí mật vốn là sở trường của đệ tử Đường Môn.

Ngọc Diệp Đường thì dựa vào một chiếc ngọc diệp, trên giang hồ không ai dám chọc vào.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết ý nghĩa đằng sau chiếc ngọc diệp đó.

Đó là một vị Tông Sư.

Hơn nữa sáu sát thủ ngọc bài của Ngọc Diệp Đường là tàn dư của Phong Vũ Lâu.

Về kinh nghiệm, thực lực, còn vượt xa cả Đường Môn.

Tần Nhất và những người khác đã có bài học từ Phong Vũ Lâu, cho dù đằng sau có Trần Diệp chống lưng thì cũng không dám quá phô trương.

Ngọc Diệp Đường chiếm cứ khu vực ven biển Đông Nam, thành lập đường khẩu.

Tần Nhất làm theo ý của Trần Diệp, chuyển đổi chức năng, xác nhận nhiệm vụ ám sát rồi sau đó giao cho các võ giả giang hồ ngoại phái, từ đó thu phí thủ tục.

Khi gặp nhiệm vụ ám sát khó giải quyết thì Tần Nhất và những người khác mới ra tay.

Nhờ mô hình mới này mà Ngọc Diệp Đường rất được lòng người giang hồ ở khu vực ven biển Đông Nam.

Xét cho cùng thì chuyện này cũng tương đương với việc tăng thêm cho bọn họ một con đường phát tài.

Cuối cùng là Kỳ Lân Các, là tổ chức sát thủ mới nổi bí ẩn nhất trong ba tổ chức.

Bọn họ chiếm đóng khu vực Tây Bắc, tiêu chuẩn tính phí là đắt nhất trong ba tổ chức sát thủ, nhưng tỷ lệ hoàn thành ám sát của bọn họ cũng đáng sợ nhất.

Trong hai năm, tỷ lệ hoàn thành là 100%.

Chỉ cần giao nhiệm vụ ám sát ở Kỳ Lân Các thì sau khi nhiệm vụ được nhận, mục tiêu ám sát chắc chắn sẽ chết trong vòng ba ngày.

Theo lời đồn trên giang hồ, hai đệ tử thân truyền của Hoa Sơn phái đã chết dưới tay Kỳ Lân Các.

Có người từng nhìn thấy chưởng môn Hoa Sơn Lâm Bình Chi mang kiếm xông vào phân hội Kỳ Lân Các nhưng vào chưa đầy một khắc đồng hồ thì Lâm Bình Chi đã tái mặt bỏ đi.

Từ đó, Kỳ Lân Các chính thức đứng vững trên giang hồ, danh tiếng vang dội!

Hai năm thời gian.

Ba tổ chức sát thủ lớn lần lượt chiếm cứ Tây Nam, Đông Nam, Tây Bắc, tranh đấu lẫn nhau.

Hai năm nay, Ngọc Diệp Đường mang lại cho Trần Diệp thu nhập rất đáng kể.

Không ngoa khi nói Trần Diệp bây giờ hoàn toàn có thể nằm im mà hưởng thụ rồi.

Hơn nữa thu nhập hàng năm vẫn đang tăng lên.

Xoẹt xoẹt…”

“Xoẹt xoẹt…”

Con dao mổ heo dài sáng loáng ánh lên tia sáng lạnh lẽo được mài thêm vài lần cuối cùng trên phiến đá màu xanh.

Ánh mặt trời chiếu xuống lưỡi dao sắc bén, thân dao phản chiếu ra gương mặt bình tĩnh của Trần Diệp.

Mài xong dao, Trần Diệp đứng dậy, duỗi người một cái, vận động chân tay một chút.

“Tiểu Liên sao vẫn chưa về nhỉ?” Trần Diệp lẩm bẩm.

Vừa nãy Tiểu Liên dẫn ba nha hoàn cùng bọn trẻ trong Dục Anh Đường ra phố mua bánh ngọt.

Tính thời gian thì cũng nên về rồi.

……

Trên chiếc giường gấm ấm áp mềm mại có một thanh niên trẻ khuôn mặt trắng trẻo đường nét thanh tú đang nằm.

Hắn để trần nửa người trên, từ ngực trở xuống được một tấm chăn lụa đỏ che phủ.

Mà bên phải thanh niên là một nữ tử trẻ đẹp đang say ngủ.

Gương mặt nữ tử lộ rõ vẻ mệt mỏi, mái tóc đen nhánh có chút lộn xộn.

Nàng nép vào vai thiếu niên, ngủ say sưa.

Bất chợt.

Thanh niên mở mắt, chống khuỷu tay nâng người dậy, tấm chăn gấm đỏ mềm mại trượt khỏi ngực, lộ ra lồng ngực rắn chắc của hắn.

Thanh niên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy mặt trời đã khuất bóng, nét mặt hắn liền thay đổi.

Thanh niên vội vã chui ra khỏi tấm chăn gấm đỏ.

Nhưng cử động quá lớn đã làm kinh động nữ tử đang nằm bên cạnh.

Nàng khẽ chớp mi, từ từ mở mắt, thấy chàng đang vội vã mặc y phục, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nét u oán.

Nàng lấy chăn gấm đỏ che trước ngực rồi ngồi dậy, uể oải ngáp một cái.

"Tôn Lang..."

"Có chuyện gì mà vội vàng thế?"

Thanh niên nhăn nhó, vội vàng mặc y phục: "Thúy Hồng, ta còn có việc, đi trước đây."

Nghe vậy, nữ tử bĩu môi đỏ mọng, thanh âm êm dịu, ngữ khí u oán nói: "Đêm qua còn gọi người ta là Hồng Hồng..."

"Sáng nay tỉnh dậy, mặc y phục vào lại gọi người ta là Thúy Hồng."

"Tôn lang... thật nhẫn tâm mà."