TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 152: Chương 152

Khói bếp lượn lờ.

Mùi cơm thơm thoang thoảng trong Dục Anh Đường.

Một mùi thịt thơm phức lan tỏa khắp nơi.

Đại sảnh Dục Anh Đường.

Một đám hài tử chỉnh chỉnh tề tề vây quanh cái bàn tròn lớn, trước mặt mỗi đứa đều đặt một bộ bát đũa.

Nha hoàn nhỏ tuổi ngồi bên cạnh hỗ trợ phân cơm.

“Hu hu hu…” Tiểu Phúc ngồi bên cạnh Trần Diệp nhỏ giọng nức nở, trên gường mặt nhỏ đầy nước, đôi mắt sưng đỏ.

Cô bé âu yếm tiểu Trư Trư đã chết bị Đại Minh đè lại, một dao cắt cổ.

Trư Trư chết thật thảm nha….

Vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Tiểu Phúc đau lòng không thôi.

Trư Trư thích chơi với cô bé như vậy, thế mà lại chết rồi...

"Hu hu hu..."

Tiểu Phúc cảm thấy đau lòng tột độ.

Mà Trần Diệp bỗng dùng đũa gắp một miếng thịt kho tàu đưa thẳng vào miệng Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc đang sụt sùi lại cảm nhận được thứ gì đó trong miệng, theo bản năng nhai hai lần.

Tiểu Phúc: "!!!"

Trần Diệp cười híp mắt hỏi: "Tiểu Phúc, có thơm không?"

Tiểu Phúc ngây ngẩn cả người, theo bản năng gật đầu rồi lại càng thêm đau lòng, giọng nói nghẹn ngào: "Trư Trư, ngươi thơm quá..."

Trên mặt Tiểu Phúc vẫn còn đọng lại nước mắt, ngẩng đầu nhìn Trần Diệp, há miệng ra, ý bảo cô bé còn muốn ăn nữa.

Mọi người trên bàn đều bị chọc cười.

Trần Diệp mỉm cười lại gắp thêm một miếng thịt kho tàu cho Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc phồng má, cũng không khóc nữa mà chuyên tâm nhai thịt heo, ăn đến nỗi miệng nhỏ bóng nhẫy.

Tôn Thắng bên cạnh ra vẻ ân cần, gắp một miếng thịt hổ đã hầm nhừ đặt vào bát Trần Diệp.

"Nghĩa phụ, thịt hổ đại bổ!"

"Ngài nếm thử xem."

Trần Diệp liếc Tôn Thắng một cái, không nói gì.

Tôn Thắng mặt mày nịnh nọt, cố gắng để Trần Diệp hủy bỏ hình phạt sau bữa ăn đối với mình.

Thấy Trần Diệp không để ý đến mình, Tôn Thắng tiếp tục nói: "Nghĩa phụ, ta thấy bên cạnh ngài thiếu một nha hoàn thân cận để chăm sóc."

"Ta..."

Tôn Thắng còn chưa nói hết câu thì Tiểu Liên ngồi đối diện liền quăng ánh mắt lạnh lùng cho hắn.

Một luồng sát khí lạnh lẽo theo ánh mắt của Tiểu Liên đâm thẳng vào tim Tôn Thắng.

Tôn Thắng theo bản năng rùng mình một cái, cảm thấy lạnh sống lưng.

Tiểu Liên liếc Tôn Thắng một cái rồi thu hồi ánh mắt, như vô tình lướt qua.

Nàng tiếp tục gắp thức ăn, chăm sóc tiểu hài tử bên cạnh.

Tôn Thắng theo bản năng rụt cổ lại, không dám nói tiếp những lời phía sau nữa.

Từ khi hắn rời khỏi Dư Hàng năm ngoái, vào Thái Hồ xông xáo, thông qua đủ loại con đường giang hồ khác nhau, Tôn Thắng đã có thể xác định Tiểu Liên chính là sát thủ Ngọc Diệp cấp của Ngọc Diệp Đường - Ngọc Thủ Tu La.

Cho đến nay, biệt danh Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận của hắn vẫn chưa nổi tiếng bằng Ngọc Thủ Tu La.

Cho nên, Tôn Thắng đành phải ngoan ngoãn cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.

Chờ cơm nước xong xuôi, có lẽ nghĩa phụ sẽ dạy dỗ hắn một trận nữa rồi.

Nghĩ đến hình phạt sau đó, Tôn Thắng gục đầu xuống, vẻ mặt buồn bã.

Trên bàn ăn rấtyên tĩnh.

Theo số lượng hài tử tăng lên, Trần Diệp đã đặt ra quy tắc.

Ăn không nói, ngủ không nói.

Không có việc gì thì đừng nói chuyện, ăn xong rồi hãy nói.

Bọn nhỏ cũng rất hiểu chuyện, im lặng ăn cơm.

Bữa ăn này diễn ra rất nhanh.

Tất cả hài tử đều ăn no nê, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

Các nha hoàn dọn dẹp bát đũa xong rồi đưa bọn trẻ về phòng.

Trần Diệp liếc Tôn Thắng một cái, nói: “Ra ngoài viện đợi ta.”

Tôn Thắng muốn khóc không ra nước mắt, năn nỉ nói: “Nghĩa phụ! Việc này có ẩn tình khác.”

Trần Diệp không để ý đến Tôn Thắng mà nhìn về phía Đại Minh.

Đại Minh tay trái cầm khăn lau, thất thần nhìn chằm chằm bàn ăn, cứ lau đi lau lại một chỗ, không biết đang nghĩ gì.

Theo như Trần Diệp hiểu về Đại Minh, sau khi làm việc xong thì ít nhất hắn có thể ăn sáu bảy bát cơm.

Nhưng hôm nay hắn chỉ ăn ba bát cơm.

“Đại Minh, có tâm sự à?” Trần Diệp đi đến bên cạnh Đại Minh, nhìn thân hình cao to rộng lớn của Đại Minh, lo lắng hỏi.

Đại Minh hoàn hồn lại, lắc đầu, cười ngây ngô: “Không… không có gì.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn có chút lảng tránh, không dám nhìn Trần Diệp.

Trần Diệp nhìn Đại Minh một cái, không nói gì.

Đại Minh không biết nói dối, chỉ cần hắn nói dối thì nhất định không dám nhìn Trần Diệp.

Trần Diệp vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Đại Minh, nói: “Đại Minh, tức phụ chưa cưới của con làm cho con một đôi giày mới này.”

“Con về phòng thử xem, có vừa chân không.”

“Vâng, cha.”

Đại Minh cười ngây ngô một cái, gật đầu thật mạnh, động tác lau bàn trên tay nhanh hơn.

Nhưng lúc quay đầu lại đối diện với chiếc bàn, nụ cười ngây ngô trên mặt rõ ràng đã biến mất.

Biểu cảm của Đại Minh có chút buồn bã.

Trần Diệp nhìn sâu vào Đại Minh một cái.

“Tiểu Thắng, đi thôi.”

Trần Diệp không mặn không nhạt nói một câu.

Tôn Thắng sầu mi khổ kiểm đi theo sau Trần Diệp, bước vào viện.

Không lâu sau, trong viện truyền đến tiếng roi da đánh vào da thịt.

Những hài tử khác ở trong phòng nghe thấy tiếng bị đánh đó đều sợ đến tái mặt.

“Ta đã biết ngươi theo Nam Dật Vân sẽ không học được điều gì tốt mà!”

“Á! Ái da!”

“Nghĩa phụ, ngài nghe ta giải thích…”

“Chát.”

“Ái da!”

“Nghĩa phụ, ngày đầu tiên ta đến đó đã tặng nàng một đôi ngọc bội phượng hoàng bằng ngọc lục bảo rồi, trị giá một nghìn lượng đấy, ta bảo nàng chuộc thân…”

“Ái da!”

“Là nàng không chuộc mà!”