TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 155: Chương 155

Đại Minh khẽ chớp mắt.

Hắn từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt thoáng chút mệt mỏi.

Đại Minh cảm thấy đầu óc rối bời, hắn không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng Đại Minh mơ hồ nhớ được tiếng mõ canh đã điểm bốn tiếng.

Sau đó, hắn không còn nhớ gì nữa.

"Phù..."

Đại Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan sự hỗn loạn trong đầu.

Hắn đưa hai bàn tay chai sạn, thô ráp lên xoa mặt.

Đến lúc gánh nước rồi.

Hôm qua sau khi mổ heo nấu cơm xong thì chum nước trong nhà đã cạn rồi.

Đại Minh xuống giường, xỏ đôi giày vải, có chút mệt mỏi đẩy cửa ra.

"Két..."

Cánh cửa gỗ chầm chậm bật mở.

Lúc hắn nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì khẽ giật mình.

"Cha."

Đại Minh cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, gọi.

Trần Diệp mặc một bộ bạch bào, đứng quay lưng về phía cửa.

Nghe thấy tiếng gọi, Trần Diệp quay đầu lại, lộ ra một tia cười nhạt nhìn Đại Minh.

"Dậy rồi à?"

"Đi, đi dạo với cha một vòng."

Nghe vậy Đại Minh ngẩn người, hắn gãi đầu, cười ngô nghê: "Vâng."

Trần Diệp bước ra khỏi Dục Anh Đường, còn Đại Minh thì theo sát phía sau.

Con phố bên ngoài được phủ một lớp sương mù mỏng.

Trần Diệp không nói gì, hắn đi dọc theo con phố, hướng về phía chợ sớm.

Đại Minh cúi đầu đi theo sau Trần Diệp.

Hôm nay là ngày ba mươi tháng Chạp, tuy là sắp giao thừa nhưng vẫn có vài quán ăn vẫn mở tại chợ sáng.

Trần Diệp tìm một vòng quanh chợ thì thấy một quán bán hoành thánh, hắn ngồi xuống chiếc ghế dài, thản nhiên nói: "Ngồi đi."

"Đi lâu như vậy, chắc cũng đói rồi?"

Đại Minh cười ngây ngô, ngồi xuống bên cạnh Trần Diệp: "Cũng bình thường."

"Ông chủ, cho hai mươi bát hoành thánh."

Trần Diệp quay đầu lại gọi.

"Hai... hai mươi bát?"

Ông chủ quán hoành thánh nghe vậy, sững sờ tại chỗ.

"Cứ làm đi." Trần Diệp thản nhiên nói.

Ông chủ nhìn Trần Diệp và Đại Minh, sau khi nhìn thấy vóc dáng của Đại Minh mới chợt hiểu ra.

"Vâng, khách quan chờ một chút!"

Những chiếc hoành thánh dính bột mì được ông chủ đổ vào nồi nước sôi, mùi thơm thoang thoảng của hoành thánh lan tỏa xung quanh quán nhỏ.

Trần Diệp nhìn Đại Minh, cười nói: "Còn nhớ nơi này không?"

"Đây là lần đầu tiên con ăn hoành thánh với ta, rồi bị người ta bắt cóc đấy."

"Đã lâu như vậy, có lẽ ông chủ đã quên chúng ta rồi."

Đại Minh nghe vậy, gãi đầu ngượng ngùng.

Hắn lầm bầm: "Ta vẫn nhớ, ta đã làm vỡ hai cái bát của ông chủ."

"Ha ha ha! Đúng vậy!"

Trần Diệp không nhịn được cười: "Con còn làm vỡ hai cái bát của ông chủ."

"Bây giờ nghĩ lại, vẫn như mới ngày hôm qua."

Trần Diệp thanh âm hơi xúc động nói.

Trong mắt hắn có thêm một chút cô đơn.

Hai năm thực sự trôi qua quá nhanh.

"Khách quan! Hoành thánh của hai vị đây, hai người cứ ăn trước đi, ta sẽ nấu tiếp phần còn lại!"

Ông chủ quán hoành thánh bưng hai bát hoành thánh đến, đặt lên bàn gỗ.

Trần Diệp lấy hai đôi đũa từ ống tre, đưa cho Đại Minh một đôi.

Hai bát hoành thánh bốc khói nghi ngút, trên mặt rắc hành lá xanh, những chiếc hoành thánh trắng mềm mại nổi bồng bềnh trong nước dùng.

"Tối qua chỉ ăn ba bát cơm, chắc là đói lắm rồi nhỉ?"

Trần Diệp thổi hoành thánh nóng hổi, cười nói.

Đại Minh cười ngây ngô, cúi đầu nhìn hoành thánh.

Không biết tại sao, hắn lại không cảm thấy đói mà lại cảm thấy trong bụng nóng ran, như có một ngọn lửa đang cháy.

"Ăn đi." Trần Diệp gắp một miếng hoành thánh, bỏ vào miệng.

"Ừm!"

Đại Minh cũng bắt chước Trần Diệp, gắp một miếng hoành thánh, bỏ vào miệng.

Miếng hoành thánh mềm mại thơm ngon vào miệng, Đại Minh lại nhai một cách máy móc, như nhai sáp.

Món hoành thánh thơm ngon ngày nào giờ đây vào miệng lại không còn cảm nhận được bất kỳ hương vị nào nữa.

Hai người ăn trong im lặng.

Trần Diệp nuốt hoành thánh, uống một ngụm canh, nhẹ nhàng nói: "Có tâm sự à?"

Nghe vậy, Đại Minh giật mình, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, không dám nhìn Trần Diệp.

"Không... không có..."

Trần Diệp dùng đũa chỉ vào bát hoành thánh của Đại Minh, thản nhiên nói: "Bát của ta sắp hết rồi, bát của con còn hơn một nửa."

"Có tâm sự gì, nói với cha đi."

Đại Minh cúi đầu nhìn xuống bát.

Đúng như Trần Diệp nói, trong bát còn tận hơn một nửa phần hoành thánh, còn trong bát của Trần Diệp chỉ còn lại một hai cái hoành thánh thôi.

"Đại Minh, con là người theo cha sớm nhất, cũng là đứa con ngoan ngoãn nhất trong số các con. Có tâm sự gì, nói với cha đi."

"Cha tuy chỉ là một viện trưởng Dục Anh Đường bình thường, không có tài cán gì lớn lao, n-hưng cha có thể giúp con nghĩ cách."

Trần Diệp ăn xong chiếc hoành thánh cuối cùng trong bát, lại uống một ngụm canh.

"Khách quan, hoành thánh của hai người đây!"

Ông chủ quán hoành thánh bên cạnh lại bưng thêm hai bát hoành thánh lên.

Đại Minh nghe giọng nói ôn hòa của Trần Diệp thì khóe mắt đỏ hoe.

Hắn cúi đầu, nhìn vào bát, tay phải cầm đũa khẽ đảo hoành thánh bên trong.

Đại Minh giọng hơi run run nói: "Cha...”

“Hôm qua con cứu được một nữ hài. Nữ hài đó rất xinh đẹp, con không biết tại sao... ta... ta cứ nghĩ về nàng ấy mãi."

Nói xong câu này, khuôn mặt chất phác của Đại Minh ngượng ngùng đến đỏ bừng.