TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 157: Chương 157

Nam nhân quỳ một gối nghe vậy liền giải thích thêm: "Tả sứ đại nhân nói nội lực Huyền Băng Ma Công mỏng manh, không thích hợp chiến đấu lâu dài."

"Sau đó giữa chừng xảy ra chút sai sót..."

Nam tử nghe xong, ánh mắt lóe lên vài cái, thản nhiên nói: "Thất bại lần này, lần sau sẽ không còn cơ hội nữa."

"Tuy rằng không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng dù sao cũng là một mối họa tiềm ẩn."

Nam tử đứng tại chỗ, trầm ngâm một lát, tự nhủ: "Có điều, cũng không phải là không có thu hoạch."

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.

"Quả nhiên là tẫn kê tư thần*."

(*Gà mái gáy vào sáng sớm như gà trống, ý nói việc của đàn ông (ở đây là trị quốc an dân) mà phụ nữ làm thay)

"Ta còn thắc mắc nhị hoàng tử từ đâu bỗng nhiên xuất hiện."

"Ngọc Châu, Giáng Châu hai vị công chúa, Xem ra là vị Ngọc Châu công chúa kia niệm tình tỷ muội, không ra tay với muội muội ruột."

"Mười lăm công chúa chết đi, tạo ra một Hoàng đế Đại Vũ."

"Giao Đại Vũ này vào tay một nữ nhân, vị cô phụ của ta quả thật là có khí phách."

Nam tử quay người lại tiếp tục nhìn mặt hồ nước gợn sóng, giọng nói lãnh đạm.

"Đáng tiếc vẫn chưa đủ tàn nhẫn."

"Để lại cái sơ hở Giáng Châu này."

Mặt hồ gợn sóng, đàn cá thấy không còn thức ăn thì liền nhao nhao tản đi.

Nam nhân quỳ một gối bên ngoài đình hỏi: "Tả sứ đại nhân hỏi ngài khi nào xuất phát?"

"Cấp cái gì?"

"Quỳnh Ngạo Hải chẳng phải còn chưa tới An Huy sao?"

Nam tử không nhanh không chậm nói.

Hắn đứng bên hồ, ánh mắt u u nhìn mặt hồ.

......

Tiếng pháo nổ vang trong năm mới.

Chinh Hòa năm thứ hai, mùng tám tháng giêng.

Năm mới vừa qua, trong Dục Anh Đường vẫn tràn ngập không khí vui vẻ ngày đầu năm, mấy hài tử chạy tới chạy lui đùa giỡn với nhau trong khuôn viện rộng trăm mét vuông.

Trần Diệp ngồi trên ghế tựa, vừa xem sách giải trí, vừa trông coi lũ trẻ trong Dục Anh Đường.

Tôn Thắng xách bao y phục đi tới bên cạnh Trần Diệp, cười hì hì nói: "Nghĩa phụ, năm đã qua rồi, ta muốn..."

Trần Diệp buông cuốn sách giải trí trong tay xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Tôn Thắng.

"Lại muốn về Thái Hồ?"

Tôn Thắng ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Diệp thở dài: "Tính con hoang dã, muốn về thì về đi."

"Nhớ những lời nghĩa phụ nói."

"Cướp giàu giúp nghèo, đừng đi sai đường."

Trên mặt Tôn Thắng lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn cung kính nói: "Đa tạ nghĩa phụ."

Trần Diệp phất phất tay: "Đi đi."

Tôn Thắng cúi đầu chào, lần lượt tạm biệt những hài tử khác trong Dục Anh Đường rồi bước ra khỏi viện.

Trước khi trở về Thái Hồ, Tôn Thắng còn một việc phải làm.

Hắn đi dọc theo con phố dài đến trước cửa Di Hồng Viện.

Hai tên gác cửa dữ tợn thấy Tôn Thắng đến thì đều đồng loạt run rẩy.

Tôn Thắng liếc nhìn hai người bọn hắn rồi nghênh ngang bước vào Di Hồng Viện.

Lúc đó Lưu ma ma đang ở đại sảnh, thấy Tôn Thắng đến, sắc mặt bà ta biến đổi, chuyển sang màu gan heo.

Lưu ma ma tức giận sải bước về phía Tôn Thắng.

"Hay lắm! Ngươi còn dám đến!"

"Ta sẽ tìm người đánh..."

Lưu ma ma chưa nói hết câu thì mắt đã sáng lên.

Trong tay Tôn Thắng có thêm năm tờ ngân phiếu, mỗi tờ mười lượng, tổng cộng năm mươi lượng.

Hắn đưa cho Lưu ma ma, khinh miệt hừ một tiếng, sau đó không quay đầu lại, cứ thế mà đi.

Lưu ma ma đếm ngân phiếu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

"Tôn công tử, sau này thường xuyên đến nhé!"

"Thúy Hồng ta sẽ giữ lại cho ngài!"

Lưu ma ma phấn khích hét lên sau lưng Tôn Thắng.

Tôn Thắng không quay đầu lại.

Rời khỏi Di Hồng Viện, hắn nhìn về phía Dục Anh Đường lần cuối.

Trong mắt mang theo lưu luyến.

Sau khi hắn trở về Thái Hồ, trong một thời gian ngắn sẽ không quay lại đây nữa.

Tên ta là Tôn Thắng.

Biệt danh giang hồ của ta là Lãng Lý Bạch Điều - Trương Thuận.

Biệt danh này có chút lai lịch, là ta tìm thấy nó trong thư phòng của nghĩa phụ.

Nó xuất hiện trong một cuốn sách có tên "Thủy Hử Truyện".

Sách nói rằng Trương Thuận da trắng như tuyết luyện, tinh thông thủy tính, có thể ở dưới đáy sông bảy ngày bảy đêm.

Là một nhân vật rất lợi hại.

Cho nên, ta đã mượn biệt danh của hắn để xông xáo giang hồ.

Ban đầu, ta chỉ là con của một ngư dân bình thường ở Kiến Ninh phủ, giang hồ không liên quan gì đến ta.

Năm ta lên năm, cha ta ra khơi đánh cá rồi bị sóng lớn cuốn trôi thuyền.

Năm ta mười tuổi, mẫu thân ta qua đời vì bệnh tật.

Họ hàng trong nhà chiếm đoạt nhà của ta, còn đuổi ta ra ngoài.

Không còn cách nào khác, ta đành phải ra đường, làm chân chạy việc vặt cho người khác.

Lăn lộn một cái đã là hai năm.

Ta đã từng làm điếm tiểu nhị, trông vườn rau cho người khác, giặt y phục cho người khác, cũng bị đánh không ít.

Mặc dù cuộc sống rất khó khăn, ba ngày đói hai ngày no, nhưng ta kiên trì nổi.

Vì khi mẫu thân ta qua đời, đã bảo ta nhất định phải sống tiếp.

Dù là ăn xin bán mình thì cũng phải sống sót.

Bà không muốn thấy ta sớm theo bước bà.

Mẫu thân ta nói Tôn gia đã ba đời đơn truyền, nếu ta chết sớm thì bà sẽ không còn mặt mũi nào nhìn mặt bà bà và cha ta dưới suối vàng.

Ta không muốn làm mẫu thân ta đau lòng.

Ta nhất định phải sống sót, hơn nữa còn phải sống có phẩm giá.

Ta muốn cho mẫu thân biết, ta có thể sống rất thoải mái.