Nhưng sống cũng không đơn giản như nói bằng miệng.
Khi ta vừa tròn mười hai tuổi đã chạy đến bến tàu để giúp người ta khuân vác hàng hóa, nhưng các thuyền viên chê ta còn quá nhỏ, không chịu nhận ta, bảo ta từ đâu đến thì về đó đi
Lúc đó ta đã đói hai ngày rồi, đói đến mức gần như không thể đi được.
Ngay khi ta nghĩ mình sắp chết thì một người trung niên có hình xăm sóng biển trên người bước tới, nhấc ta lên khỏi tấm ván gỗ ướt ở bến tàu rồi bảo người ta cho ta ăn.
Nhờ đó mà ta mới sống sót.
Sau đó, ta mới biết người trung niên đó là người của Hải Kình Bang.
Hải Kình Bang là một tiểu bang phái ở vùng ven biển Kiến Ninh phủ.
Bến tàu mà ta đang ở vừa lúc là địa bàn của Hải Kình Bang.
Nếu không có người trung niên đó thì có lẽ ta đã chết đói rồi.
Sau đó, ta cũng muốn gia nhập Hải Kình Bang.
Cho nên, ta đã nhận một thành viên của Hải Kình Bang làm đại ca, ta chạy việc vặt cho hắn một tháng, muốn thông qua hắn để gia nhập Hải Kình Bang, nhưng Hải Kình Bang sẽ không nhận một hài tử mười mấy tuổi như ta.
Đúng lúc đó, bang chủ của Hải Kình Bang là Quỳnh Long Sơn đã khiêu chiến thắng các bang phái khác ở ven biển, trở thành bang phái lớn nhất ở Kiến Ninh phủ, danh tiếng của Hải Kình Bang như mặt trời ban trưa thì càng không thể nhận một hài tử không có chút sức lực nào như ta được.
Ta không còn chạy việc vặt cho nam tử đó nữa mà tiếp tục lang thang trên đường phố, làm những công việc nhỏ để đổi lấy cơm ăn.
Không biết đã qua bao lâu.
Ngay khi ta nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ cứ thế sẽ trôi qua thì bước ngoặt đã đến. Ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, ngày mà ta lại có một gia đình.
Sau những tháng ngày lang bạt, ta đã đi rất xa khỏi phủ Kiến Ninh. Hôm đó, ta đói lả vì đã nhịn ăn cả ngày, bữa ăn trước đó chỉ là củ khoai lang đào trộm từ ruộng người khác, còn bị ông lão đánh hai gậy, dù đau nhưng còn hơn là chết đói.
Đi ngang qua một con sông, ta nhìn thấy vài con cá chép to béo.
Nếu cha ta không bị sóng cuốn trôi lúc ta mới năm tuổi thì chắc chắn có thể dễ dàng bắt được chúng rồi. Nhưng trên đời không có chữ "nếu".
Ta không muốn chết đói, đó là cái chết nhục nhã nhất. Nếu xuống suối vàng, mẫu thân ta sẽ rất đau lòng, ta thà chết đuối còn hơn.
Ta cứ thế nhảy xuống sông, kể từ khi cha mất, ta chưa bao giờ xuống nước, thậm chí cả sông cũng không. Mẫu thân ta sợ nước, sợ ta sẽ nối gót cha, nhưng giờ ta không còn cách nào khác, chỉ có bắt được cá mới không chết đói.
Ta vẫn còn nhớ những bài học bơi cha dạy, dù vụng về nhưng ta vẫn có thể di chuyển trong nước.
Ta nhanh chóng bơi đến cố gắng tóm lấy những con cá gần đó nhưng thất bại.
Cá bơi nhanh hơn người rất nhiều.
Sau vài lần cố gắng, sức lực ta gần như cạn kiệt mà vẫn không bắt được con nào.
Ta không cam tâm, là nhi tử của một ngư dân thì sao có thể không bắt được cá?
Ta ôm lấy một khúc gỗ trôi qua, định nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ nó lại đưa ta ra xa bờ.
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy tuyệt vọng, ta thực sự sắp chết sao.
Nhưng những lời mẫu thân nói trước khi qua đời cứ vang vọng trong đầu ta, ta không thể chết được.
Ta ôm chặt khúc gỗ, trôi trên sông, cũng may, một con cá chép đã chui vào áo ta.
Ta biết, chỉ cần vào được bờ là ta sẽ sống sót.
Khúc gỗ cứ đưa ta trôi đi, không biết sẽ về đâu, may là không lâu sau, ta đã nhìn thấy một nam hài trên bờ. Hắn trạc tuổi ta, cao hơn một chút, vẻ ngoài thật thà chất phác.
Ta vội vàng kêu cứu.
Nam hài nhìn thấy ta rồi cứu ta lên bờ, nếu không có hắn thì có lẽ ta đã chết rồi.
Ân cứu mạng không thể nào báo đáp hết, ta muốn kết nghĩa huynh đệ với hắn, nhưng sau đó, ta mới biết hắn tên là Đại Minh, còn nhỏ hơn ta hai tuổi.
Có điều, sống trên đời chữ nghĩa phải đặt lên hàng đầu, người khác có ơn với mình thì nhất định phải báo đáp lại.
Đây là điều ta đã ngộ ra sau bao nhiêu năm lăn lộn trên đường phố.
Con người nhất định phải trọng nghĩa khí.
Nếu không trọng nghĩa khí thì đến ăn mày cũng sẽ khinh thường ngươi.
Ta nhất định phải bái Đại Minh làm đại ca.
Có một tiều phu chỉ điểm cho ta, nói nếu ta thực sự muốn bái Đại Minh làm huynh đệ kết nghĩa thì cứ đi theo hắn về.
Ta làm theo, và điều bất ngờ đã xảy ra.
Đại Minh ca lại sống trong Dục Anh Đường.
Sống cùng hắn còn có một nam tử khác.
Tên là Trần Diệp.
Trần Diệp là một người rất kỳ lạ, trông hắn không lớn tuổi lắm, chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Sau khi hỏi thăm tình hình của ta, hắn đã chủ động nhận ta vào, thay cho ta bộ y phục mới, nấu một bữa cơm nóng hổi, còn cho ta ăn cả đùi gà.
Lần trước người cho ta ăn đùi gà là cha ta.
Khoảnh khắc đó, ta biết mình thực sự đã gặp được người tốt rồi.