Ta cũng muốn học theo Đại Minh, gọi hắn là cha, nhưng Đại Minh đã gọi rồi, ta không muốn gọi như vậy nữa.
Ta quỳ xuống đất, bái hắn làm nghĩa phụ.
Nghĩa phụ rất tốt, cứ thế nhận ta vào, buổi tối còn chia cho ta bộ chăn đệm mới tinh.
Sau hai năm, ta lại được ngủ trong chăn ấm rồi.
Tối hôm đó, không sợ bị chê cười mà nói thì ta đã khóc suốt.
Ta lấy chăn che miệng mũi, khóc rất nhỏ.
Chăn đều bị ta làm ướt hết.
Hôm đó, ta không biết mình ngủ lúc canh mấy.
Ta chỉ biết, từ nay ta đã có nhà rồi.
Còn một người nghĩa phụ tên là Trần Diệp và một người đại ca tên là Trần Đại Minh.
Ta ở lại, trở thành thành viên mới của Dục Anh Đường.
Mấy ngày đầu, ngày nào ta cũng tìm việc để làm, giặt giũ phơi phóng, dỗ dành Tiểu Phúc, quét viện… Chỉ cần là việc thì ta đều tranh làm.
Bởi vì ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng nghĩa phụ đã giữ ta lại, ta chỉ muốn báo đáp hắn.
Sống trên đời, nhất định phải trọng nghĩa khí.
Ơn nhỏ như giọt nước, phải báo đáp như suối nguồn.
Sau đó, ta tình cờ đọc "Thủy Hử Truyện", biết trên thế giới này có những người được gọi là anh hùng Lương Sơn Bạc.
Bọn họ rất trọng nghĩa khí, làm cướp phú tế bần.
Ta rất ngưỡng mộ bọn hắn, ta cũng muốn trở thành anh hùng Lương Sơn Bạc.
Có điều, ta không muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Ta chỉ muốn kiếm những thứ tốt đẹp, tặng cho nghĩa phụ để báo đáp ân tình của nghĩa phụ đối với ta.
Nửa tháng đó là khoảng thời gian ta sống vui vẻ nhất.
Nhưng một ngày nọ, ta gặp một lão ăn mày rất đáng ghét.
Ta xảy ra xung đột với hắn, đánh hắn một trận nhừ tử.
Nhưng lão già khốn nạn này rất vô liêm sỉ, rất xấu xa.
Không lâu sau, hắn lại chặn ta ở bờ sông một lần nữa.
Hắn không trả thù ta, mà còn cho ta xem cái gì mà bảo vật của Thiếu Lâm, nói là ta có tư chất rất tốt, thích hợp làm đồ đệ của hắn.
Lão ăn mày còn biểu diễn trước mặt ta một màn.
Ta biết ta chắc hẳn đã gặp được cao nhân rồi.
Đồng thời, ta biết cơ hội báo đáp nghĩa phụ đã đến.
Ta lừa lão ăn mày viết ra tâm pháp nội công, mang về đưa cho nghĩa phụ.
Nghĩa phụ xem xong nói thứ này có giá trị liên thành.
Ta rất vui.
Ta ăn không ngồi rồi bấy lâu nay, cuối cùng cũng có giá trị của riêng mình rồi.
Cuối cùng ta cũng có thể báo đáp nghĩa phụ rồi!
Nhưng nghĩa phụ không nhận.
Hắn đã nói với ta một vài lời, nội dung của những lời đó ta vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.
Ta biết, nghĩa phụ không thích hành vi ta lừa lão ăn mày.
Hắn muốn ta làm người tốt, còn bảo ta tôn trọng lão ăn mày đó một chút.
Ta không hiểu, nhưng ta sẵn lòng nghe lời nghĩa phụ.
Sau đó, lão ăn mày nói hắn tên là Nam Dật Vân, là một trong ngũ đại Tông Sư giang hồ.
Nam Dật Vân nói chỉ cần ta luyện tập chăm chỉ thì với tư chất của ta không cần đến ba mươi năm là có thể trở thành Tông Sư, làm rạng danh môn phái Nam Hải của hắn.
Ta không muốn làm rạng danh môn phái Nam Hải, ta chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, kiếm được trân bảo, mỹ nhân cho nghĩa phụ.
Từ đó, ta bắt đầu một năm tu luyện.
Mỗi ngày, ta đều phải đến bờ sông, hít một hơi thật sâu, chìm vào trong nước, lợi dụng dòng nước để mài giũa nội tức, kiểm soát nội tức theo lộ tuyến công pháp mà Nam Dật Vân đưa cho.
Trong quá trình này, ta phát hiện thời gian mình nín thở dưới nước ngày càng dài hơn.
Chỉ cần hít một hơi là ta có thể chìm dưới nước nửa ngày.
Nam Dật Vân biết được thì mừng rỡ như điên, nói sau khi ta luyện thành thì nội lực sẽ vượt xa người thường.
Đợi đến khi ta vào cảnh giới Tông Sư sẽ một bước trở thành người đứng đầu trong số các Tông Sư.
Ta không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn trở nên mạnh mẽ để báo đáp nghĩa phụ.
Sau một năm tu luyện, Nam Dật Vân nói nội lực của ta đã đạt đến nhị phẩm.
Trong một năm này, hắn cũng dạy ta một bộ chưởng pháp và bộ pháp, chưởng pháp gọi là Kinh Đào Chưởng, bộ pháp gọi là Thủy Thượng Phiêu.
Hai thứ này ta luyện cũng bình thường, nhưng cũng đủ dùng rồi.
Năm ngoái, Nam Dật Vân nói muốn dẫn ta du ngoạn giang hồ, mài giũa thân thủ.
Ta hỏi ý kiến của nghĩa phụ, nghĩa phụ nói người có chí riêng, mỗi người sẽ đi trên con đường mà bọn họ nên đi.
Nhưng hắn hy vọng ta có thể trở thành một người tốt, làm những việc mà mình thích.
Ta ghi nhớ lời của nghĩa phụ, ta sẽ làm người tốt.
Rời khỏi Dư Hàng, chưa đi được bao xa, ta đã đến một nơi.
Nơi đó gọi là Thái Hồ, địa hình phức tạp, rừng cây um tùm, có rất nhiều thủy phỉ, cướp bóc, không phân biệt người tốt kẻ xấu đều kéo xuống nước, đánh chết rồi chia nhau tiền bạc.
Điều này làm ta nhớ đến Trương Thuận trong "Thủy Hử Truyện".
Ta nhớ lại những lời nghĩa phụ đã nói với ta.
Khi đó, trong lòng ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, ta muốn ở lại đây.
Ta muốn biến Thái Hồ thành một nơi giống như Lương Sơn Bạc.
Chỉ làm cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Trở thành nơi mà trên giang hồ khi nhắc đến cũng phải kính nể, chứ không phải là không phân biệt tốt xấu đều lôi xuống nước rồi giết chết.
Ta ở lại Thái Hồ.
Nam Dật Vân muốn kéo ta đi giao đấu với các cao thủ của các môn phái khác nhau để mở mang kiến thức, nhưng ta đã đá vào mông hắn hai cái, hắn để lại 500 lượng bạc cho ta làm vốn rồi lủi thủi bỏ đi.
Ta một mình ở lại Thái Hồ, tự xưng là Lãng Lý Bạch Điều - Trương Thuận.
Sau đó, nghĩa phụ phái tỷ tỷ Tiểu Liên đưa đến một phong thư.
Trên đó chỉ viết bốn chữ.
Cướp giàu giúp nghèo.