Một năm.
Ta đã mất một năm thời gian, dùng thực lực nhị phẩm của mình chiếm được một vị trí trong số nhiều thủy phỉ, dưới trướng cũng có thêm một nhóm huynh đệ nghe lời đáng tin cậy.
Tất cả những người đi qua địa bàn của ta, nếu là kẻ làm điều ác, bóc lột dân chúng thì ta sẽ khiến hắn trở thành một trong những con quỷ chết chìm ở Thái Hồ.
Số bạc thu được, một phần để lại cho huynh đệ tiêu xài, một phần khác cứu tế người nghèo khổ.
Ta không dám quên bốn chữ mà nghĩa phụ đã viết.
Tết năm nay.
Mấy ngày đó ta đã rất vui, tuy rằng nghĩa phụ đã đánh ta một trận rất đau, nhưng ta biết, nghĩa phụ là vì muốn tốt cho ta.
Ta rất muốn ở lại, nhưng ta không thể không đi, huynh đệ ở Thái Hồ vẫn đang đợi ta.
Trở lại Thái Hồ.
Mấy ngày ta đi, huynh đệ không ra tay, bọn họ biết quy tắc của ta.
Đêm nay, trăng thanh gió mát.
Ta đã dò la được tin tức từ Thiên Cơ Lâu, phú thương ở Tô Châu là Chu Đồng Phủ đã thuê cao thủ, muốn gây phiền toái cho ta, một khắc trước, bọn hắn ngồi thuyền tiến vào địa bàn của ta.
Ta vốn định đục thuyền của bọn hắn, trực tiếp đánh chìm, nhưng ta lại nhìn thấy một nữ tử giả trang thành nam nhân.
Là một nữ tử rất xinh đẹp.
Cho dù mặc nam trang thì cũng không thể che giấu vẻ đẹp của nàng.
Nữ tử đó bị trói bằng dây thừng, miệng bị nhét giẻ, có vẻ như đã bị những người đó thuận tay bắt trên đường.
Lúc đó, ta đã thay đổi ý định.
Một nữ tử xinh đẹp như vậy, giết chết thì quá đáng tiếc, chi bằng cứu nàng rồi hiếu kính với nghĩa phụ!
Nghĩa phụ vừa hay còn thiếu một nha hoàn làm ấm giường.
Cho dù...
Tỷ tỷ Tiểu Liên có giết ta thì ta cũng phải hiếu kính với nghĩa phụ!
Ta là Tôn Thắng.
Ta muốn bắt đầu nói...
Khụ khụ, ta muốn bắt đầu đánh cướp!
…
Thái Hồ.
Mặt hồ xanh biếc mênh mông, lấp lánh ánh bạc.
Ánh trăng sáng vằng vặc soi tỏ mặt hồ, nước gợn sóng lăn tăn ánh lên màu bạc lấp lánh.
Gió nhẹ thoảng qua, mặt hồ dập dờn gợn sóng.
Năm con thuyền đang lướt nhẹ trên mặt hồ.
Trên con thuyền dẫn đầu, một hán tử da ngăm đen đứng sừng sững, gương mặt dữ tợn có một vết sẹo dài trên mắt trái, trông rất hung ác, thân hình vạm vỡ, hai nắm đấm to như cái bát úp, các khớp ngón tay chai sạn dày cui.
Rõ ràng là hán tử này rất giỏi quyền pháp.
Hán tử mặt đen đứng ở đầu thuyền, nhìn chằm chằm mặt hồ, giống như là đang chờ đợi thứ gì đó.
Bên cạnh hán tử còn có một người trẻ tuổi nhỏ gầy, hắn vẻ mặt gian giảo, tròng mắt chuyển không ngừng.
“Theo như lời ngươi nói, như này thật có thể khiến Trương Thuận xuất hiện à?"
Hán tử mặt đen nhíu mày hỏi.
Hướng Úy bên cạnh gật đầu, tròng mắt nhanh như chớp chuyển động hai lần.
"Vương sư phụ, Trương Thuận đã chiếm đóng bờ nam Thái Hồ một năm rồi."
“Một năm nay, tất cả những người mắng hắn là đồ con rùa đồ tạp chủng, đều bị hắn nhấn nước chết.”
“Cái tên Trương Thuận này giống như có bệnh vậy, ngươi mắng hắn thứ khác thì hắn không quan tâm, có khi còn mắng lại ngươi. Nhưng chỉ cần mắng hắn là đồ con rùa đồ tạp chủng thì hắn nhất định sẽ nổi điên rồi giết ngươi.”
Hướng Úy nhìn ra mặt hồ.
"Cho nên chỉ cần chúng ta mắng hắn là đồ con rùa đồ tạp chủng, Trương Thuận chắc chắn sẽ ra mặt."
Nói rồi, hắn liếc nhìn Vương Kiệt bên cạnh.
"Nhưng mà... sau khi Trương Thuận ra mặt, phải nhờ Vương sư phụ ra tay rồi."
Vương Kiệt lộ ra một tia cười lạnh.
"Cái gì mà Lãng Lý Bạch Điều, cùng lắm chỉ là hạng nhì phẩm sơ kỳ thôi."
"Lần này Chu viên ngoại thuê ta đến, Vương mỗ ta tự nhiên sẽ giải quyết hắn."
Hướng Úy gật đầu, nịnh bợ: "Có Vương sư phụ ra tay, Trương Thuận kia tự nhiên không thành vấn đề rồi."
Vương Kiệt, quán chủ Thái Hằng võ quán Tô Châu phủ.
Nhị phẩm hậu kỳ, từng là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, học được một tay Thiếu Lâm thần quyền.
Quyền pháp đã luyện đến đại thành, một quyền đánh vào người, da thịt không bầm, xương cốt không gãy, chỉ dựa vào kình lực đã có thể giết người.
Ở Tô Châu phủ có biệt danh "Thần Quyền Vương".
Trên giang hồ cũng có chút danh tiếng.
Phú thương Tô Châu Chu Đồng Phủ bỏ ra năm ngàn lượng bạc mời Vương Kiệt ra tay, giết chết Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận.
Hơn một năm nay, Trương Thuận cướp của hắn không dưới năm lần, tổn thất bạc lượng lên tới hàng vạn.
Chu Đồng Phủ hận Trương Thuận thấu xương.
"Ưm ưm ưm..."
Bỗng nhiên bên cạnh hai người truyền đến tiếng ưm ưm.
Vương Kiệt và Hướng Úy đồng thời nhìn sang.
Chỉ thấy một nữ tử mặc nam trang, dung mạo xinh đẹp động lòng người.
Nàng bị trói bằng dây thừng, miệng bị nhét giẻ, đứng bên cạnh hai người.
Tiếng ưm ưm vừa rồi chính là từ miệng nàng phát ra.
Nhìn thấy nữ tử này, Vương Kiệt sắc mặt hơi lạnh, quay đầu đi không nhìn nàng nữa.
Hướng Úy kinh hô: "Sao ngươi lại chạy ra đây?"
Nữ tử phồng má trắng nõn, cố gắng nhổ miếng giẻ trong miệng ra.
Nàng hai mắt sáng lên, có chút hưng phấn nói: "Vừa rồi hai người có phải đang bàn chuyện lừa đảo nhau không?"
"Cho ta tham gia với, cho ta tham gia với!"