Nghe vậy, sắc mặt Hướng Úy lập tức tái xanh.
Nữ tử này là do hắn gặp ở bên hồ trên đường đến.
Hướng Úy thấy đối phương mặc nam trang, còn rất xinh đẹp, đoán là nữ nhi phú hộ nào đó chạy ra ngoài, định bụng bắt về làm thiếp cho Chu lão gia.
Kết quả hắn vừa đến gần thì nữ tử này liền hưng phấn hỏi: Có phải muốn trêu ghẹo nàng không, còn hỏi gần đây có hiệp khách võ công cao cường, soái khí nào không…. lập tức khiến Hướng Úy chết lặng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Hướng Úy cho rằng nàng chỉ là một kẻ ngốc nên liền trói lại.
Không ngờ nàng thế mà lại chạy ra khỏi khoang thuyền.
"Ngươi nhanh đi về, chút nữa sẽ có hiệp khách tới cứu ngươi."
Hướng Úy sa sầm mặt mày, nhét miếng vải vào miệng nàng rồi chuẩn bị kéo trở lại khoang thuyền.
Cách mấy con tàu này vài chục mét có vài chiếc thuyền nhỏ ẩn trong đám sậy.
Tôn Thắng đứng trên mũi thuyền, bám vào đám sậy, nheo mắt nhìn về phía Vương Kiệt.
"Thuận ca, đã điều tra rõ rồi, nam tử trên mũi thuyền là chủ quán Thái Hằng Võ Quán, nhị phẩm hậu kỳ."
"Tên thanh niên bên cạnh đó là tay chân thân tín của Chu Đồng Phủ."
"Những người trên mấy chiếc thuyền khác đều là đệ tử của Thái Hằng võ quán."
Một thanh niên dáng người cao gầy, sắc mặt vàng vọt, trông không lớn hơn Tôn Thắng mấy tuổi nói.
Tôn Thắng nheo mắt nhìn một lát, liếm môi nói: "Tiểu Lục, chuẩn bị đi, đợi chúng tới thì đục thuyền chúng nó."
Tiểu Lục dáng người cao gầy, sắc mặt vàng vọt đáp một tiếng, chuẩn bị đi thông báo cho các huynh đệ khác.
"Chờ một chút!"
Tôn Thắng đột nhiên giơ tay lên, gọi Tiểu Lục lại.
Hắn nhìn xuyên qua đám sậy, ánh mắt hơi ngưng lại.
Trải qua một năm cướp bóc đêm khuya cùng đánh nhau với những tên cướp nước khác, thị lực ban đêm của Tôn Thắng đã được rèn luyện rất tốt.
Mặc dù là ban đêm nhưng dưới ánh trăng, mấy chục mét xung quanh trong mắt Tôn Thắng không khác gì ban ngày.
"Thuận ca, có chuyện gì vậy?"
Tiểu Lục dừng bước, rụt rè hỏi Tôn Thắng bên cạnh.
Tôn Thắng nheo mắt, ánh mắt di chuyển trên mũi thuyền của Vương Kiệt và Hướng Úy.
Hắn nhìn thấy một nữ tử cải trang thành nam nhân.
Mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng nhờ ánh trăng, Tôn Thắng vẫn có thể thấy nữ tử đó dáng vẻ không tệ.
Nữ tử bị trói bằng dây thừng, Hướng Úy cầm một mảnh vải nhét vào miệng nàng.
Xem ra nữ nhân này giống như bị bọn hắn cột lên thuyền nhỉ?
Tôn Thắng trong lòng suy tư.
Chu Đồng Phủ từ trước đến nay có thói quen trắng trợn cướp đoạt dân nữ, lại có chỗ dựa là tri phủ Tô Châu, chẳng ai dám động đến hắn.
Nếu đục thủng thuyền này, nữ hài kia chắc chắn sẽ chết.
Nhìn dáng vẻ đối phương, quả thật là xinh đẹp, chi bằng cứu nàng rồi hỏi xem nàng có muốn làm nha hoàn không.
Nghĩa phụ vừa hay thiếu một nha hoàn làm ấm giường.
Đắc tội với Chu Đồng Phủ, nàng đã không thể ở lại Tô Châu phủ được nữa rồi, chắc chắn sẽ bị trả thù, mình cứu nàng cũng coi như một việc tích đức.
Tôn Thắng nhìn chằm chằm năm chiếc thuyền đối diện rồi nói với Tiểu Lục: "Bảo huynh đệ chuẩn bị, đục bốn chiếc kia, chiếc ở giữa để lại cho ta."
"Vâng!"
Tiểu Lục đáp một tiếng rồi vội vàng chui vào đám sậy, đi truyền tin.
Người dưới trướng Tôn Thắng không nhiều, chỉ có mười mấy người, nhưng đều bơi lội giỏi, lý lịch sạch sẽ, không phải loại sát nhân bừa bãi.
Trên thuyền đối diện, Hướng Úy đưa nữ tử trở lại khoang thuyền rồi bước ra, hét lớn về phía mặt hồ: "Trương Thuận!"
"Đồ con rùa, đồ tạp chủng!"
"Dám cướp hàng của Chu lão gia, có phải ngươi chán sống rồi không!"
"Đồ con rùa, đồ tạp chủng, mau lăn ra đây."
Tôn Thắng đứng trên mũi thuyền nghe thấy lời này thì lập tức trợn tròn mắt.
Từ khi danh hiệu Lãng Lý Bạch Điều của hắn nổi danh trên Thái Hồ thì đã lâu lắm rồi không ai dám mắng hắn như vậy.
Ánh mắt Tôn Thắng lộ ra một tia lạnh lẽo.
Hắn hít sâu một hơi, các huynh đệ phía sau cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tôn Thắng lập tức dùng tay ra hiệu, cả người lặng lẽ chìm xuống nước.
Hắn như một con cá bơi nhanh trong nước, nhanh chóng bơi về phía thuyền đối diện.
"Ùm..."
"Ùm..."
Vài tiếng động nhẹ.
Các huynh đệ phía sau cũng chìm xuống hồ, miệng ngậm một ống ngắn rỗng, eo giắt đục, bơi về phía năm chiếc thuyền đối diện.
Trên Thái Hồ Hồ, gió êm sóng lặng.
Ánh trăng rải trên mặt hồ, một vùng bạc sáng.
Hướng Úy gọi vài tiếng nhưng không có phản ứng gì.
Hắn thở hổn hển, mệt mỏi rã rời.
Hướng Úy chỉ là một người bình thường, sức lực không đủ.
Vương Kiệt thì lại nhìn chằm chằm mặt hồ, cau mày.
"Vương sư phụ, có thể uy danh của ngài đã làm Trương Thuận sợ hãi rồi."
"Để ta gọi thêm vài tiếng nữa, chắc chắn Trương Thuận sẽ ra."
Hướng Úy lau mồ hôi trán rồi nói.
Vương Kiệt nhìn chằm chằm mặt hồ, nhàn nhạt nói: "Không cần."
"Chúng đã đến rồi."
Nghe vậy, Hướng Úy giật mình, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Vừa nãy hắn mắng Trương Thuận là đồ con rùa, chắn chắn Trương Thuận sẽ giết hắn.
Ngay lúc Hướng Úy đang suy nghĩ thì bên cạnh thuyền đột nhiên truyền đến tiếng nước vỡ.
"Bốp!"
Một đôi tay trắng nõn đột nhiên từ dưới nước thò ra, chộp lấy mắt cá chân Hướng Úy.