Trần Diệp ngồi bên mép giường Đại Minh, hỏi: "Con rất nhớ nữ hài kia à?"
Đại Minh ngây người gật đầu.
Hắn không hiểu tại sao, sau khi Tú Tú cô nương rời đi thì trái tim hắn mỗi lúc đều như có dao cắt, nụng như có lửa đốt, đêm nào trời chưa sáng cũng tỉnh, mê man cho đến tận hôm sau.
Làm việc gì cũng không có tinh thần, chỉ muốn ngồi ngẩn ngơ.
Trong đầu toàn là hình bóng, giọng nói của Tú Tú.