Hai người liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.
Các bộ khoái Lục Phiến Môn phụ trách áp giải vẻ mặt phức tạp mắt nhìn hai người, bọn họ không hiểu, giờ cũng đã bị bắt rồi, tại sao hai người này còn cười được chứ?
Giữa thanh thiên bạch nhật, dám ám sát quan chức nhị phẩm, Đại Vũ khai triều bao nhiêu năm nay, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, bây giờ hờ đợi hai người chỉ có tử hình, vậy mà vẫn có thể nói cười với nhau?
Hồng Anh tay cầm đoản thương đi theo phía sau, đôi mắt đầy khí phách của nàng thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tôn Thắng. Hình ảnh Tôn Thắng một chưởng đánh chết Trương Mậu Tường vẫn còn văng vẳng trong tâm trí nàng. Hồng Anh hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, nàng bỗng cảm thấy chuyện này có uẩn khúc.
Hồng Anh lại nhìn sang Mộ Dung Long Uyên bên cạnh.