Vừa mới đi một vòng quanh quỷ môn quan, Tiết Minh ướt đẫm mồ hôi lạnh, bờ môi tái nhợt, ông ta bỗng cảm thấy mình dường như sắp chết rồi. . .
Trần Diệp dỗ dành Tiểu Phúc, an ủi tiểu cô nương, mà cách đó không xa bỗng truyền đến vài tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tần Nhất mặc váy đen, tay trái cầm vỏ kiếm da cá mập màu xanh chạy đến, thấy Trần Diệp đang ôm Tiểu Phúc thì liền chạy đến gần, quỳ một gối xuống, hơi thở có chút không ổn định, giọng nói lạnh lùng:
"Thuộc hạ đến muộn.” Trần Diệp nhìn Tần Nhất, thấy khí tức trên người nàng viên mãn hơn trước liền biết nàng đã đột phá đến cảnh giới nhất phẩm.
Trần Diệp cười nhạt một tiếng: "Đứng dậy đi.”