Dư Hàng, Dục Anh Đường.
Vừa đến buổi trưa, trong nhà đã tràn ngập mùi thơm của thức ăn, hơn mười đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chờ đợi được ắn cơm.
Trong số những đứa trẻ này, đứa lớn nhất chỉ mới mười tuổi, đứa nhỏ nhất mới hai tuổi.
Tiểu Phúc ngồi trên ghế, nhìn món cá chép chua ngọt Tây Hồ trên bàn mà nuốt nước miếng.
“Ực…” Tiểu cô nương nuốt nước bọt, miệng nhai không ngừng, giả vờ như mình đã được ăn cá.