Khuôn mặt Tiết Minh lộ ra một tia buồn khổ cùng bi thương.
Quả là thế sự vô thường.
Ông ta nhấc chân, chuẩn bị về nha môn chờ chết, nhưng vừa đi được vài bước thì Tiết Minh bỗng mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
"Thanh Phong Túy..."
"Mê dược này quả thật lợi hại."