Trần Linh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên nóc nhà dân bên cạnh con hẻm có một nữ tử trẻ mặc thanh y đang ngồi xổm, khuôn mặt đối phương đã bị mạng che mặt che lại nên không nhìn rõ.
”Vèo…” một tiếng nhẹ, nữ tử nhảy xuống từ mái nhà, vượt qua khoảng cách vài trượng rồi chính xác đáp xuống bên cạnh Trần Võ, sau đó cúi người kiểm tra thương thế của Trần Võ.
Giống như nàng nghĩ, không có gì to tát, nhiều nhất là chảy máu.
Tiền Thất đưa ngón tay phải ra, đầu ngón tay chứa nội lực nhẹ nhàng điểm vài cái lên người Trần Võ, phong bế huyệt đạo đang chảy máu của đối phương, vết thương vốn đang chảy máu như suối lập tức ngừng lại.
“Được rồi, đưa hắn về đi.” Tiền Thất đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh.