Tần Nhất lùi lại vài trượng, vững vàng đáp xuống đất, nàng đứng thẳng người, mũi kiếm nhuốm thêm một vệt đỏ tươi, những giọt máu đỏ thẫm rơi từ mũi kiếm xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.
“A Di Đà Phật..." Huyền Không hòa thượng niệm một câu Phật hiệu, khóe miệng giật giật, chỉ thấy bên sườn phải của ông ta máu tươi rỉ ra, chiếc tăng y màu vàng dần dần bị máu nhuộm đỏ, Huyền Không hòa thượng vội vàng điểm vài huyệt trên người mình để cầm máu, sắc mặt ông ta đen lại, biểu cảm có chút không tự nhiên.
“Đường đường là phương trượng Thiếu Lâm, lại ra tay đánh lén? Truyền ra giang hồ chẳng sợ bị người ta chê cười sao?" Tần Nhất lạnh lùng nói, vừa rồi nếu không phải nàng phản ứng nhanh thì đã bị lão hòa thượng âm hiểm này đánh một chưởng rồi.
Huyền Không hòa thượng lắc đầu nói: "Tần thí chủ, lão nạp là muốn ngăn cản hai người tranh đấu, không phải là muốn ra tay đánh lén." Nói rồi, Huyền Không cười khổ một tiếng:
"Quả thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Tần thí chủ còn trẻ như vậy mà kiếm thuật lại cao minh đến thế." Ông ta vừa rồi quả thật là muốn ra tay ngăn cản hai người, không ngờ lại bị Tần Nhất đâm một kiếm, may mà ông ta phản ứng nhanh, vết thương không sâu, không tổn thương đến nội tạng.