Nghe báo cáo của Tiểu Lục Tử, ánh mắt Tôn Thắng trở nên tỉnh táo, hắn cầm vò rượu lên uống một ngụm lớn.
Rượu dịch cay nồng thuận yết hầu tràn vào trong dạ dày.
Tôn Thắng nuốt rượu xuống: “Mặc kệ bọn hắn! Chúng ta không cùng đường với bọn hắn. Mục đích ban đầu của chúng ta là cướp của người giàu chia cho người nghèo! Bọn hắn hành động không có nhiều quy tắc như vậy, bất kể giàu hay nghèo đều bị ném xuống sông, tay đã nhuốm máu quá nhiều rồi." Tôn Thắng cười lạnh, ánh mắt như điện: "Bọn hắn không có đạo nghĩa."
"Hay! Thuận gia nói hay lắm!" Mấy tên thủy phỉ xung quanh mặt đỏ bừng, hò reo ầm ĩ.
Tiểu Lục Tử ngẩn ra hỏi: "Vậy... Thuận ca, ta phải nói với bọn hắn thế nào đây?"