“Là ta.”
Hoàng Đông Kiệt đối mặt với hai lão hồ ly già mà không chết thành tặc, muốn không thừa nhận cũng không được.
Trương Cửu Thiên không cần nghĩ, cũng biết Hoàng Đông Kiệt tám chín phần mười là vì việc này mới xuất hiện.
“Ừm, bọn chúng ngứa da, ta cũng đã lâu không đánh bọn chúng.”
“Cảm phiền ngươi xuống tay nặng một chút, bọn chúng thừa dịp ngươi không ở đây càng ngày càng không biết yêu già kính trẻ, thường xuyên quát tới quát lui với hai lão già chúng ta.” Hoàng Thiên Thạch cũng không khách sáo xúi hắn đánh tàn nhẫn một chút.