TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 76: Ngươi còn là con người hay không!

Chương 76: Ngươi còn là con người hay không!

Huyện Thanh Hà

"Kỳ quái, tu vi Tiên Thiên đỉnh phong ở gần trong huyện lị, cũng được xem là đại nhân vật trong huyện lị rồi, nhưng lão nhân kia một chút tin tức cũng không có, giống như là từ trong không khí hiện ra."

Hoàng Thiên Khải mấy ngày nay vẫn luôn điều tra tin tức của lão nhân kia, nhưng mặc kệ hắn điều tra thế nào, cũng không có chút tin tức của lão nhân kia, điều này khiến cho hắn rất phiền muộn, luôn cảm giác giống như lão nhân kia muốn chơi hắn, ném phi tiêu, lưu lại vài câu ngoan thoại, người liền biến mất không có tăm tích.

"Đợi lần sau lão nhân kia lại xuất hiện, ta sẽ bắt lấy hắn, xem hắn cố tình đùa cợt chúng ta, hay còn có mục đích khác, đến lúc đó chúng ta sẽ biết thôi."

Kiều Vân Nhi ở bên cạnh tự nhiên nói.

Hoàng Thiên Khải gật đầu, ý niệm trong đầu liền thay đổi, hắn nghĩ tới một chuyện khác.

"Vân Nhi, mấy ngày nay luôn có người âm thầm nhìn chằm chằm vào hành trang trên người chúng ta, không biết ngươi tìm ra người kia chưa?"

Ánh mắt của Hoàng Thiên Khải liếc nhìn chung quanh không lưu lại dấu vết, nhẹ giọng nói với Kiều Vân Nhi.

"Không tìm ra, hắn rất cẩn thận, không phải tên trộm bình thường, không thì cũng sẽ không kiên trì nhìn chằm chằm vào chúng ta mấy ngày liền như vậy."

Kiều Vân Nhi phác giác được trong đám người truyền đến cảm giác bị nhìn trộm còn sớm hơn cả Hoàng Thiên Khải, chỉ là cảm giác nhìn trộm kia giấu rất kỹ, khiến cho nàng không tìm ra được người nhìn chằm chằm vào bọn hắn mấy ngày nay là ai.

"Hắn là đến trộm túi của chúng ta, vậy thì chúng ta dùng túi làm mồi dụ hắn ra."

Nhìn thấy Kiều Vân Nhi gật đầu, hắn liền âm thầm trao đổi với Kiều Vân Nhi một chút, khoảnh khắc bọn họ quay trở lại nghỉ ngơi. Hoàng Thiên Khải ở nhà trọ ngây ngẩn một hồi, sau đó rời khỏi nhà trọ không biết làm chuyện gì.

Sau đó, Kiều Vân Nhi cũng vội vàng ra khỏi cửa, túi cũng không mang, toàn bộ để lại nhà trọ.

"Rốt cuộc đã để ta nắm được cơ hội rồi."

Dương Lộ Lộ ẩn núp trong bóng tối nhìn thấy hai người Hoàng Thiên Khải lần lượt rời khỏi nhà trọ, túi quần áo cũng không mang theo trên người, thế là nàng hành động.

Tùy tiện che mặt lại, lén lút chạy vào phòng trọ của hai người Hoàng Thiên Khải, nhìn thấy túi y phục của hai người, Dương Lộ Lộ vội vàng chạy tới lục xem.

"Sao đều là quần áo tạp vật, tài bảo của ta đâu."

Lục xong một túi thứ nhất, không có tài bảo mà nàng muốn, nàng có chút luống cuống, đến túi thứ hai cũng giống vậy, nàng liền gấp gáp rồi.

"Thì ra thực sự là tên trộm, còn là một nữ nhân."

Dương Lộ Lộ không dám nhúc nhích, bởi vì một thanh kiếm đã gác ở trên cổ của nàng.

"Ngoan ngoãn quay người lại, chớ lộn xộn, ta sẽ không quan tâm ngươi có phải nữ nhân hay không."

Dương Lộ Lộ rất bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp xoay người lại, rất nhanh nàng liền nhìn thấy người dùng kiếm kề lên cổ nàng là Kiều Vân Nhi, cùng Hoàng Thiên Khải chậm rãi đi vào trong nhà.

Nhìn thấy một màn này, nàng không cần suy nghĩ cũng biết mình đã bị hai người này tính kế rồi.

"Tuổi trẻ như thế, ngươi đã thành niên hay chưa?"

Hoàng Thiên Khải nhìn thấy tư thái là nữ, trong lòng cũng kinh ngạc một chút, tiến lên tháo khăn che mặt của nàng xuống, khuôn mặt của người trẻ tuổi kia lộ ra, nhất thời khiến cho Hoàng Thiên Khải cảm thấy kinh ngạc.

"Hoàng Thiên Khải, ta trêu chọc ngươi, ngươi cướp bảo vật của ta ngay trước mặt không nói, còn lén đi theo ta phía sau ta, trộm hết tất cả những thứ mà ta tích góp."

"Ngươi có phải con người hay không, những thứ tích góp kia liên quan đến an nguy của toàn bộ thôn, ngươi trộm hết tích góp của ta, ngươi bảo chúng ta phải làm sao."

Dương Lộ Lộ nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Khải, nếu như không phải thanh kiếm trên cổ kia, nàng sớm đã tiến lên túm lấy cổ áo của Hoàng Thiên Khải, ép hỏi Hoàng Thiên Khải đã đem tài bảo của nàng giấu ở đâu rồi.

"Chờ một chút, ngươi biết ta à? Ta còn trộm hết tài bảo của ngươi, ngươi có chắc ngươi không nhầm lẫn cái gì đấy chứ?"

Hoàng Thiên Khải có chút bối rồi, sao mà người người đều biết hắn, lão nhân lần trước không nói, hiện tại thiếu nữ trộm cắp này sao cũng biết hắn, còn vu oan hắn trộm tài bảo.

"Cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi."

Dương Lộ Lộ thấy Hoàng Thiên Khải không thừa nhận, giọng điệu trực tiếp cao lên.

“Tiểu cô nương, ngươi có chắc người ngươi nhìn thấy là ta không?”

Hoàng Thiên Khải cảm thấy không phải có người mạo danh hắn, chỉ là tiểu cô nương này nhận lầm người.

“Lúc ấy ngươi đội nón, nhưng giọng của ngươi ta sẽ không nhận sai.”

Dương Lộ Lộ cảm thấy Hoàng Thiên Khải dám làm không dám nhận, đang giả điên giả ngốc. “Tiểu cô nương, ngươi đã nói lúc ấy người đó đội nón, ngươi cũng không thấy rõ mặt mũi thì sao xác định người đó là ta?”

“Hơn nữa người trong thiên hạ nhiều như vậy, người cùng tên cùng họ FBsrXYqQSẸ nhiều, người có giọng giống nhau cũng không ít. Ngươi chắc chắn người đó là ta, có phải hơi đổ oan cho người khác hay không?”

Hoàng Thiên Khải cũng không biết năm nay có phải phạm xung hay không, luôn có người đổ oan cho hắn.

“Còn không thừa nhận đúng không, ta có chứng cớ, ngươi xem đây có phải là chữ viết của ngươi hay không!”

Dương Lộ Lộ thấy Hoàng Thiên Khải còn không thừa nhận, lấy một tờ giấy ra ném lên mặt Hoàng Thiên Khải.

“Đây là...”

Hoàng Thiên Khải mơ hồ, chữ viết này sao lại giống y hắn như đúc.

Mẹ kiếp, là ai mạo danh ta?

Lúc này trong lòng Hoàng Thiên Khải rất tức giận, cùng tên cùng họ, cùng giọng nói, ngay cả chữ viết cũng bắt chước, đây không phải là mạo danh hắn thì là gì.

Nhìn kỹ nội dung tờ giấy: “Các ngươi có thể không biết, Hoàng Thiên Khải ta không cẩn thận lạc đường đến nơi này, kết quả phát hiện lão thiên gia lại ban cho ta nhiều tài bảo như vậy.

Ta cảm tạ lão thiên gia, cảm tạ lão thiên gia yêu thương ta như thế, cái gì cũng không cần nói, ta đóng gói toàn bộ tài bảo này mang đi.

Để lại tờ giấy bất thành kính ý, mong người sau này nhìn thấy, mang tờ giấy này đốt cho lão thiên gia, thay ta cảm tạ lão thiên gia một chút.