Hoàng An Trạch còn muốn tiếp tục giả điếc giả ngốc, ai ngờ cái này lại kéo tới trên người hắn.
"Mạc huynh, nhà có lương thê, từ ngày nàng lựa chọn ta, không thể nào phụ lòng nàng, học tập y thuật không chỉ vì người khác, cũng là vì chính mình, dù sao võ đạo và y đạo không có phân biệt."
"Mạc huynh tuổi còn trẻ đã vì gia tộc mà bước vào việc buôn bán tha hương, chỉ riêng điểm này, ta đã kém xa không bằng Mạc huynh."
"Ta kiến thức thiển cận, chỉ biết thiên tài võ đạo của Đại Võ vương triều, không biết các yêu nghiệt Kim quốc, không biết Mạc huynh có thể giảng giải một hai cho ta biết hay không?"
Hoàng An Trạch nhìn thấy những người khác ánh mắt đều đặt ở trên người hắn, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lẳng lặng đặt y thư xuống.