Theo đó, một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên.
"Ha ha, Hạ trưởng lão, làm lớn chuyện trên địa bàn của trẫm, chẳng lẽ Bạch Linh tông các ngươi đang khiêu chiến uy nghiêm của Sở quốc ta?"
Trong khoảnh khắc, một tiếng nói truyền đến.
Một cỗ chân nguyên cực kỳ khủng bố đột nhiên xuất hiện.
Chợt rơi vào trên bàn tay chân nguyên lớn duỗi ra của Hạ Bình Nghĩa!
Một tiếng ầm vang!
Trực tiếp đánh tan bàn tay chân nguyên kia!
Cùng lúc đó.
Cố Dương chỉ cảm thấy áp lực đột nhiên giảm đi.
Đại trưởng lão Lý Thiên Minh ở bên kia bị áp chế không thể động đậy, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Nằm trên đất không ngừng thở hổn hển, đầu túa đầy mồ hôi.
Thấy vậy, vẻ mặt Hạ Bình Nghĩa lập tức biến đổi.
Hắn ta vội vàng quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, bên người Sở Linh Nhi có một vị nam tử trung niên mặc áo rồng vàng thẫm đang đứng.
Mà hắn không ngờ lại chính là Sở Hoàng!
"Sở Hoàng!?"
Sắc mặt Hạ Bình Nghĩa lập tức có chút thay đổi.
Lúc đầu hắn vừa mới đến đây, định trực tiếp dùng thủ đoạn lôi đình trực tiếp giết chết Cố Dương, báo thù cho ái đồ Bạch Thiên Hồng của mình!
Sở dĩ sốt ruột như vậy, chính là sợ hoàng thất Sở quốc sẽ tới xen vào.
Không ngờ động tác vẫn chậm một bước.
Lần này đúng là phiền phức.
"Sở Hoàng, Cố Dương này chém giết đồ đệ Bạch Thiên Hồng của ta, hôm nay ta tất phải giết hắn, ngươi muốn ngăn ta sao?"
Hạ Bình Nghĩa nhìn Sở hoàng, tức giận nói.
Ánh mắt cũng mang theo một tia uy hiếp.
Mặc dù thực lực của Sở Hoàng không kém gì mình.
Nhưng đứng phía sau hắn là Bạch Linh Tông, luận thực lực cũng chỉ kém hơn hoàng thất Sở Quốc một bậc, nếu liên hợp với những thế lực khác, hắn tự tin có địa vị ngang với hoàng thất Sở Quốc.
Cho nên đương nhiên không có ý định lùi lại.
Trường hợp bình thường, lời này vừa nói ra.
Chỉ cần Sở hoàng không muốn đối địch với Bạch Linh Tông, cũng sẽ không quá mức can thiệp vào việc làm của hắn.
Nhưng tình huống hôm nay vô cùng đặc thù.
Sở Hoàng nghe được lời của Hạ Bình Nghĩa, cũng mỉm cười.
Thần sắc bình tĩnh nói: "Hạ Bình Nghĩa, trẫm đã từng nói, bên trong bí cảnh Tử Nguyệt không bàn sinh tử, đồ đệ Bạch Thiên Hồng của ngươi ở trong bí cảnh Tử Nguyệt, giết người không thành thì bị giết, tài nghệ không bằng người, tự nhiên đáng chết."
"Hiện giờ Cố Dương là người chiến thắng vừa đi ra lại bị ngươi đuổi giết, vậy ngươi chẳng phải là đánh vào mặt trẫm?"
"Ngươi không để trẫm vào mắt, chẳng lẽ cho rằng trẫm không dám khai chiến với Bạch Linh Tông các ngươi!"
Nói xong lời cuối cùng, Sở Hoàng nổi giận, hai con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Bình Nghĩa.
Uy nghiêm của Hoàng đế càng bộc phát không giữ lại nữa.
Mọi người xung quanh không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Sở Hoàng chính là vì Cố Dương không tiếc khai chiến với Bạch Linh Tông?
Tên Cố Dương này lại có mị lực như thế?
Nhất thời, ánh mắt trưởng lão các tông môn khác nhìn về phía Cố Dương cũng thay đổi có chút phức tạp.
"Ngươi!"
Nghe đến đây, sắc mặt Hạ Bình Nghĩa cũng thay đổi.
Quả thật tên Sở Hoàng này đang ăn nói bừa bãi!
Nhưng hắn ta lại đặt việc khai chiến ra mặt nổi.
Nếu mình đáp ứng thì thật sự đã khai chiến!
Vì một tên đệ tử mà khai chiến với cả Sở Quốc, Hạ Bình Nghĩa quả thật không có suy nghĩ này.
Hắn đến đây chỉ vì báo thù cho đồ đệ của mình mà thôi.
Tuy trực tiếp khai chiến thì Bạch Linh tông bọn họ không sợ, nhưng cục diện trước mắt lại không cho phép.
Cho nên...
Hắn lập tức cắn chặt răng.
"Được! Nếu Sở Hoàng đã nói như vậy! Ta đây sẽ cho ngươi một bộ mặt!"
Nói xong, ánh mắt Hạ Bình Nghĩa chỉ thẳng vào Cố Dương.
"Tiểu tử! Ngươi tên là Cố Dương đúng không?"
"Ta nhớ kỹ ngươi!"
"Ngươi dám giết Bạch Hồng, đó là trêu chọc Bạch Linh tông ta!"
"Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần ngươi dám rời khỏi Sở quốc một bước! Ta liền bảo đảm ngươi có đi mà không có về!"
Nói xong, Hạ Bình Nghĩa lại nhìn thoáng qua Sở hoàng đang vô cùng uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo.
Rồi sau đó không có chút ý tứ dừng lại nào, hừ lạnh một tiếng, liền phất tay áo quay người đạp không rời đi.
Cùng với Hạ Bình Nghĩa rời đi.
Một ít tông môn có tâm tư với Cố Dương tự nhiên cũng không dám lộ ra trước mặt Sở Hoàng.
Trong đó bao gồm Quyền Ma và Băng Quyền Môn.
"Sư tôn!"
Quyền Ma ngay từ đầu còn muốn để cho tên tráng hán trưởng lão kia ra tay.
Nhưng trưởng lão hiện lên vẻ mặt ngưng trọng, lắc đầu.
"Bây giờ tiểu tử kia đã được Sở hoàng bảo vệ, không động tay được."
"Đi thôi."
Lập tức hắn ta liền mang theo Quyền Ma rời đi.
Lại có mấy tông môn lục tục xoay người rời đi.
Chẳng qua trước khi rời đi, bọn họ cũng nhìn Cố Dương thật sâu.
Mặc dù hiện tại Cố Dương đã an toàn rồi.
Nhưng trên thực tế phiền phức hắn ta trêu chọc phải cũng không đơn giản như vậy!
Dù hôm nay có Sở hoàng tự mình ra mặt bảo vệ hắn một mạng.
Nhưng ngày sau chỉ cần Cố Dương dám can đảm rời khỏi Hoàng Thành Sở quốc như vậy thì chắc chắn hắn sẽ phải chịu sự đuổi giết mãnh liệt nhất của Bạch Linh Tông!
Kể từ đó, mặc dù Cố Dương thật sự có thể giữ được tính mạng, khẳng định sự trưởng thành của bản thân cũng sẽ chịu ảnh hưởng.