Sau khi nghe được lời của Cố Dương.
Vẻ mặt Sở Hoàng lập tức lộ ra kinh ngạc nhìn Cố Dương.
"Ngươi xác định hiện tại muốn ra khỏi thành sao?"
Sở Hoàng mặt lộ vẻ nghiêm túc hỏi.
Nghe vậy, Cố Dương khẽ gật đầu.
"Yên tâm đi, bệ hạ, nếu ta dám hiện tại ra khỏi thành, như vậy đã có đủ nắm chắc."
"Vả lại dù sao cũng không thể núp cả đời trong Hoàng Thành giống như một con rùa đen rụt đầu thế này được."
"Ân oán cuối cùng vẫn cần giải quyết.”
Cố Dương lạnh nhạt mở miệng.
Nghe đến đây, Sở Hoàng cũng không khỏi nhìn thoáng qua Cố Dương.
Hắn không nghĩ tới lá gan của Cố Dương thế mà lại lớn như vậy.
Vốn Sở Hoàng còn có ý định cùng Cố Dương hảo hảo trao đổi một phen, sau đó mới để Sở Linh Nhi cùng Cố Dương tìm hiểu nhau.
Không nghĩ tới kế hoạch này còn chưa bắt đầu, Cố Dương sẽ rời đi.
Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng Sở Hoàng có thể nhìn ra sự kiên định trong ánh mắt của Cố Dương.
Nghĩ đến điều này, hắn càng coi trọng Cố Dương hơn.
"Quyết định của ngươi là việc trẫm vô cùng tôn trọng, nhưng... thực lực của Bạch Linh Tông cũng không yếu, e rằng khi ngươi rời khỏi thành sẽ rất khó rời khỏi."
"Như vậy đi, trẫm cho người hộ tống ngươi về Hạo Nam Châu."
Sở Hoàng suy tư một phen, sau đó không khỏi nói.
Hắn vẫn vô cùng lo lắng an toàn của thân thể Cố Dương.
Dù sao Cố Dương thiên tư trác tuyệt, cho dù là Sở Hoàng, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thiên kiêu đứng hàng đầu như vậy, nếu trên đường phát triển... Vậy thì quá đáng tiếc rồi!
Nhưng đối với ý tốt của Sở Hoàng, Cố Dương chỉ khẽ lắc đầu.
"Ý tốt của Sở Hoàng bệ hạ ta xin nhận, nhưng vẫn thôi đi."
Thấy vậy, Sở Hoàng cũng không cưỡng cầu.
Hắn khẽ gật đầu.
"Sau này ngươi còn tới Hoàng Thành không?"
Sở Hoàng lại hỏi.
"Có..."
Cố Dương không chút do dự gật đầu.
Hạo Nam châu chỉ là điểm khởi đầu.
Bây giờ tu vi thực lực của hắn có thể nói là đứng đầu toàn bộ Hạo Nam Châu, tiếp tục ở lại Hạo Nam Châu tự nhiên là không có ý nghĩa quá lớn.
Hắn trở về Hạo Nam châu chỉ là để giải quyết một chút phiền phức còn sót lại trước đó.
Chờ giải quyết xong chuyện, tự nhiên vẫn sẽ đến Sở quốc.
Nghe Cố Dương trả lời như vậy.
Sở Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ Cố Dương đã rời đi sẽ không bao giờ tới nữa.
"Đã như vậy, trẫm đây cũng không nhiều lời."
"Đường xá xa xôi, trên đường cẩn thận là trên hết."
Sở Hoàng trịnh trọng nói.
"Đa tạ Sở Hoàng bệ hạ."
Cố Dương hơi chắp tay.
"Đi... Đi đường cẩn thận, ta đợi ngươi trở về!"
Đúng lúc này, Sở Linh Nhi vẫn luôn trốn sau lưng Sở Hoàng bỗng nhiên đứng dậy, mặt đỏ bừng lớn tiếng nói.
Sau khi nói xong, giống như con thỏ bị kinh hãi, nhanh chóng trốn đi.
Thấy vậy, Cố Dương cũng hơi ngẩn ra.
Đợi ta trở về?
Tuy nhiên hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cũng chắp tay với Sở Linh Nhi đang trốn xa xa.
"Đa tạ Thất công chúa."
"Như vậy ngày sau gặp lại!"
Cố Dương không chần chờ nữa, chợt dẫn đại trưởng lão Lý Thiên Minh xoay người lên phi chu rời đi.
Rẹt!
Thuyền bay nhanh chóng lao đi, trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.
"Đúng là một người trẻ tuổi độc lập độc hành."
Sở Hoàng nhìn theo bóng lưng Cố Dương rời đi, trong ánh mắt tràn đầy cảm khái.
Nhưng hắn vẫn rất tự tin, cẩn thận.
Không kiêu ngạo không tự ti.
Kiêu ngạo như thế dù là Sở Hoàng cũng vô cùng yêu thích.
Thậm chí hắn đều muốn mời Cố Dương gia nhập hoàng thất Sở quốc của bọn hắn.
Đương nhiên, có thành được hay không... Còn phải xem Sở Linh Nhi thế nào.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhìn về phía Sở Linh Nhi đang si mê đứng trên không trung.
"Người cũng đã đi xa, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Sở Hoàng không khỏi lắc đầu nói.
"Phụ hoàng, Cố Dương hắn thật còn có thể... sẽ lại đến sao?"
Trong ánh mắt Sở Linh Nhi mang theo một tia ưu sầu.
Dường như có chút hối hận, hối hận trước đó khi nói chuyện với Cố Dương vì sao lại xấu hổ như vậy, thậm chí lâu như vậy vẫn không nói chuyện với Cố Dương mấy câu.
Cũng không biết Cố Dương hắn có nhớ kỹ mình hay không.
Thiếu nữ buồn bã không ai biết.
"Yên tâm đi, nếu Cố Dương đã nói như vậy, chắc chắn hắn sẽ lại đến Hoàng Thành.” Sở Hoàng chậm rãi nói một câu như vậy.
Rồi cũng không nhiều lời nữa, xoay người trở lại trong hoàng cung.
Hắn còn có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Cố Dương tiến vào hoàng thành chẳng qua nửa ngày.
Bây giờ thế cục toàn bộ nước Sở đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Đầu tiên là Bách Hiểu Các thu thập chỉnh lý Anh Tài bảng!
Đương nhiên là lại có thay đổi khác!
Bảng đơn lại công bố lần nữa.
Mà biến hóa lần này lại vượt xa lúc trước.
Cùng với một phần bảng đơn phân phát đến các Châu, địa giới Sở quốc,
Phàm là người đọc được tin tức trên bảng danh sách, không thể nghi ngờ hai mắt thẳng tắp, mặt lộ vẻ kinh hãi!
Đệ nhất thiên kiêu Bạch Thiên Hồng lại không còn tính danh?
Thay vào đó, là Cố Dương xếp hạng mười một lúc trước!